Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

 Một tháng sau, có vẻ Kars vẫn chưa đổi ý. Hoàng Quyên biết hoàn cảnh của cha mình, nên từ Paris đến thăm. Giáo sư Hoàng Ứng Câu chẳng buồn bực chút nào, ông ta không quyền truyền thụ kiến thức, mỗi ngày đều giảng dạy cho bác sĩ, chẳng chút cô đơn.

La Huệ chuẩn bị chỗ ở cho ông ta, cho ông ta ở trong một bệnh viện có qui mô lớn nhất, hoàn cảnh sinh hoạt cũng thoải mái. Cho đến tối ngày thứ 37, đột nhiên có một xe jeep đầy binh sĩ lao đến, canh gác ở lối ra vào bệnh viện. Sau đó, tướng Kars mặc quân phục, được đội cận vệ hộ tống, bước thẳng vào gầm vang: “Được, vậy thì để tia X gì đó chiếu vào đầu tôi.’

Hoàng Ứng Câu nghe được tin, dẫn tướng quân đến phòng X Quang, tướng quân vẫn nằng nặc đòi giáo sư thao tác tất cả, bảo người khác ngồi đợi, Hoàng Quyên chỉ còn cách tạm làm trợ thủ cho cha. Tướng quân có vẻ rất hứng thú khi thấy Hoàng Quyên xinh đẹp.

Khi tướng Kars nằm dưới máy chụp X Quang, giáo sư Hoàng di chuyển máy, chỉnh vào phần đầu, Kars đang rất căng thẳng, gân cơ ở mặt không tự chủ co lại. Hoàng Quyên ở cạnh, di chuyển cơ thể ông ta nhiều góc độ, để chụp đầy đủ phần đầu.

Kars nói: “Khi nào mới biết kết quả?”

Giáo sư Hoàng trả lời: “Vài phút là được!”

Kars gầm lên: “Chỉ có một mình ông được xem! Không cho ai khác xem bộ não vĩ đại của tôi!”

Hoàng Ứng Câu cười nói: “Thật ra, đầu của ai cũng giống nhau cả thôi. Lấy đi da thịt, thì chính là đầu lâu không có gì khác biệt!”

Kars bực bội, khi Hoàng Quyên dìu ông ta dậy, ông ta đằng hắng một câu nói: “Đàn bà, càng không được xem!”

Hoàng Quyên chỉ cảm thấy tức cười, cô ta và Kars cùng vào phòng X Quang. Khi cô ta đi, cô ta đoán không cần đến vài phút, cha cô ta sẽ cầm phim X Quang ra.

Tướng Kars vừa bước ra, hộ vệ cận thân lập tức đi theo sát bao vây ông ta. Tướng quân hỏi Hoàng Quyên: “Tôi đi được chưa, hay đợi cha cô đưa thuốc đến?”

Hoàng Quyên nói: “Nếu qua X Quang , thấy được nguồn bệnh dễ trị!” Cô ta ít nhiều cũng có kiến thức y học: “Nguyên nhân đau đầu có hơn một trăm loại, có rất nhiều loại qua X Quang cũng không tìm ra nguyên nhân bệnh!”

Nét mặt của Tướng Kars trong chớp mắt đã trở nên giận dữ. Ông ta muốn mở miệng la lớn, trong phòng X Quang, chợt phát ra tiếng nổ lớn, đồng thời cũng nghe được tiếng la lớn của giáo sư Hoàng. Trong tíc tắc, ngoài phòng X Quang hỗn loạn nháo nhào!

Hộ vệ cận thân thể hiện sự trung thành. Hai người ngã về phía tướng quân, lấy cơ thể che cho tướng quân, hai tên còn lại, thì lập tức lao vào cửa la lớn. Và lúc này, đã thấy rõ khói trắng tỏa ra từ khe cửa.

Hoàng Quyên sững sỡ. Người khác cũng đến rất nhanh, La Huệ và vài quan viên cùng chayuj vào. Hoàng Quyên la lớn: “Ối trời, ai đó mở cửa xem thế nào đi!”

Hộ vệ đã dìu tướng Kars lên, Kars đầu không quay lại, được hộ tống bỏ đi ngay. Cứ như là sợ chậm nửa giây, cả bệnh viện sẽ nổ tung vậy.

Hai tên lính phá cửa phòng X Quang, cả phòng nồng mùi khói, và có một mùi rất khó ngửi. Mùi này là mùi PVC, khi đốt cháy phát ra mùi này. Film điện ảnh, film chụp hình đều có chế phẩm này.

Trong phòng X Quang vừa xảy ra chuyện gì, không một ai biết, tất cả cửa sau khi được mở ra, không ai dám xông vào. Chỉ có Hoàng Quyên, quan tâm an nguy cha mình, vừa la vừa chạy thẳng vào. Nhưng dưới khói dày đặc, cô ta tuy nín thở, mắt cũng không mở được vì nước mắt trào ra.

Nhưng cô ta vẫn phải gặp cha mình, tiến sĩ Hoàng Ứng Câu về khoa não nổi tiếng thế giới, đang nằm trên máy X Quang mà tướng Kars vừa nằm lúc nãy. Hoàng Quyên nhào đến ôm chặt ông ta, kéo ông ta ra.

Các bác sĩ khác trong bệnh viện lập tức đến cấp cứu. Thiết bị trong bệnh viện cũng không phải lạc hậu lắm, máy thở, máy điện tim trong thời gian ngắn đã có đủ. Nhưng mọi thứ đều trở nên vô dụng, tim của giáo sư Hoàng Ứng Câu đã dừng đập, và không đập nữa!

Hoàng Quyên đứng sững sờ!

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Nguyên Chấn Hiệp hoàn toàn có thể hiểu, Hoàng Quyên nói mình sững sờ là có ý gì. Vì lúc đó, cô ta khi kể lại tình hình đó, nét mặt ngây ra của cô ta, làm người khác cảm nhận được nghi hoặc và bi thương trong lòng.

Nguyên Chấn Hiệp hít một hơi dài:” “Nguyên nhân cái chết… sau đó nhất định đã kiểm tra, là gì thế?”

Hoàng Quyên đáp: “Đau tim, nguyên nhân đau tim là hít vào quá nhiều khói, và khói này do vụ nổ sản sinh. Nguyên nhân vụ nỏ không rõ, có lẽ là do dòng điện quá tải!

“Vậy mùi khen là mùi film X Quang cháy. Tất cả gần 20 tấm, tôi nhớ, không tấm nào sót lại. Khi cha bị kéo ra, tay phải còn siết chặt, chỉ là một góc nhỏ của film X Quang, bị cha giữ chặt nên chưa cháy.”

Hoàng Quyên mở túi xách, lấy ra một túi giấy, lấy ra tấm X Quang còn sót lại. Chỉ còn lại khoảng ¼ tấm film, không nhìn thấy rõ là gì.

Nguyên Chấn Hiệp nhìn Hoàng Quyên nói: “Kết luận thứ hai của cô là…”

Hoàng Quyên trở nên rất cẩn trọng, nói nhỏ: “Kết luận thứ hai của tôi là: “Loại người này, phần đầu chắc chắn có cấu tạo rất đặc biệt. Và cấu tạo đặc biệt này, là rất bí mật, ai chạm vào bí mật này, thì phải chết!”

Nguyên Chấn Hiệp nói ngay: “Vậy là quá huyền diệu rồi?”

Hoàng Quyên nói: “Kết luận của tôi, là căn cứ theo sự thật qui nạp ra!”

Nguyên Chấn Hiệp hít một hjowi dài nói: “Cái chết không phải bản thân làm, chắc chắn có hung thủ, vậy hung thủ đến từ đâu?”

Hoàng Quyên nói: “Đó lại là chuyện khác. Từ sự thật xảy ra, chỉ có thể kết luận như thế, anh có kết luận nào khác không?”

Nguyên Chấn Hiệp cười khổ, nghĩ đến xác của Khinh Kiến trong quan tài, nửa phần đầu biến mất, anh ta cũng không tự chủ phải công nhận: “Đúng vậy, cùng một loại người, bí mật phần đầu của họ, được một sức mạnh bí ẩn nào đó che chở.”

Khuôn mặt của Hoàng Quyên chợt nổi lên sự hứng thú lạ thường, nhưng vì quá căng thẳng, mặt trở nên tái trắng. Cô ta nói với giọng run rẩy: “Chắc chắn phải tìm ra được nguồn gốc sức mạnh bí ẩn này!”

Nguyên Chấn Hiệp đồng ý với lời nói của Hoàng Quyên, nhưng khi anh ta nghĩ đến, các chết của Vũ Nhân Ngũ Lang và Hoàng Ứng Câu, có vẻ như bị một loại sức mạnh nào đó làm cho họ tử vong, và vốn không có người cụ thể hay nhân vật nào đó phát ra sức mạnh này, tất cả đều khó nắm bắt, làm anh ta cười khổ nói: “Theo tôi thấy, chi bằng đi tìm bí mật mà luồng sức mạnh đó che giấu, vậy là thực tế hơn.”

Hoàng Quyên ngẩng đầu nhìn Nguyên Chấn Hiệp, nói một cách nghiêm túc: “Ý của anh là, làm rõ cấu tạo phần đầu của tướng Kars, rốt cuộc có đặc điểm gì khác người thường?”

Nguyên Chấn Hiệp gật đầu, lần này đến lượt Hoàng Quyên cười khổ: “Sau chuyện lần đó, ai dám nhắc hai chữ bệnh viện trước mặt Kars, thì đều mang đi xét xử!”

Nguyên Chấn Hiệp hít một hơi dài: “Đầu của ông ta đã được trị lành?”

Hoàng Quyên nói: “Dĩ nhiên là chưa…”

Cô ta nói đến đây, bất chợt khựng lại, nhìn trừng trừng Nguyên Chấn Hiệp, một lát sau mới nói: “Anh không phải chuẩn bị đi gặp ông ta trực tiếp đấy chứ?”

Giọng của Nguyên Chấn Hiệp trở nên rất bình tĩnh: “Đúng vậy, tôi chuẩn bị đi gặp trực tiếp ông ta. Cô nghĩ xem, ngoài cách này ra, còn có cách gì khác để làm rõ cấu tạo đầu ông ta?”

Hoàng Quyên nhìn Nguyên Chấn Hiệp một lát, trong mắt của cô ta, lộ ra thần thái tán thưởng anh ta, thậm chí là vỗ tay nhẹ, sau đó nói: “Ý hay lắm, chỉ một khuyết điểm là nếu không cẩn thận, chúng ta sẽ biến mất trên đất nước Kars thống trị!”

Nguyên Chấn Hiệp nhìn Hoàng Quyên với ánh mắt khiêu chiến nói: “Chúng ta?”

Hoàng Quyên mặt rất thản nhiên: “Dĩ nhiên là chúng ta, không có tôi, cả đời anh cũng không gặp được tướng Kars!”

Hoàng Quyên nói đúng, không có cô ta, Nguyên Chấn Hiệp cả đời cũng không gặp được tướng Kars. Nhưng cho dù có thêm Hoàng Quyên, muốn gặp tướng Kars, cũng không phải là chuyện dễ.

Hoàng Quyên lần đầu tiên liên lạc với La Huệ, cho thấy cha cô ta dù chết một cách ly kỳ, nhưng cô ta vẫn quan tâm bệnh đau đầu của tướng Kars, đã tìm được một bác sĩ tuổi còn trẻ, rất có tâm đắc về bệnh đau đầu, trị bệnh đau đầu theo cách truyền thống, hoàn toàn không cần máy móc để trị bệnh. Hoàng Quyên miêu tả chi tiết về phương pháp trị bệnh truyền thống Trung Hoa, rất “mềm mại” và “an toàn”.

Thư của Hoàng Quyên, vốn không có tác dụng gì. Nhưng trong một lần tình cờ La Huệ nhắc với tướng Kars chuyện này, vị tướng quân độc tài, chợt cười ớn lạnh nói: “Ta nhớ cô gái đó, có lẽ trị được bệnh đau đầu của ta, chứ không phải là bác sĩ cô ta tiến cử!”

La Huệ sững người ra, bản thân hắn và nhân cách hắn tuy chẳng phải cao thượng gì, nhưng nghĩ đến sau khi Hoàng Quyên gặp tướng Kars, hậu quả xảy ra sau đó, không khỏi không có chút lưỡng lự. Lúc này hắn hối hận mình đã nói với tướng Kars về thư của Hoàng Quyên, Kars nói tiếp: “Mời cô ta đến, cô Hoàng đúng không? Mời cô ta đến ngay!”

La Huệ cười khổ nói: “Cô Hoàng, và bác sĩ cô ta tiến cử?”

Kars không hứng thú gì với bác sĩ lắm, chỉ tùy tiện nói một câu “Ừm”.

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương