Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 1022

.

.

.

Đó là một cuộc hành trình kéo dài hơn 10 năm.

 

“...” Hoàng tử Đế chế Benoit cuối cùng đã đạt được mục đích của mình, và anh ta thấy một cảm giác quyền lực kỳ lạ. Cái sự thật mà anh ta đã biết ngay từ đầu... Có lẽ anh ta muốn đó là một lời nói dối. Anh ta có đủ loại cảm xúc khi nhìn bằng chứng do Đại Quỷ Berith đưa cho.

 

“Hoàng tử! Hoàng tử!” Có một tiếng gọi anh ta trong suốt cuộc hành trình dài quay về đế chế. Benoit quay đầu theo hướng của tiếng gọi, nhưng anh ta kệ nó và cứ thế bước đi. Với một cơ thể gầy gò, tư thế thẳng đứng, trang phục cũ kỹ, và một bộ râu dài, anh ta trông như một nhà hành hương. Những người đi ngang qua chào hỏi anh ta, nhưng không nhận thức được rằng anh ta là kẻ phản bội nhân loại. Tuy nhiên, anh ta không thể đánh lừa thị giác của mọi người.

 

“Điện hạ!” Người đàn ông đang chạy đã bắt kịp và vượt lên Benoit, chặn đường anh ta. Ông ta là chủ sở hữu của một dấu ấn quỷ dữ - dính vào mục tiêu trên tiền đề rằng vật chủ không bao giờ chết. Đó là Chensler.

 

“Ngài Chensler.”

 

Ông ấy làm cách nào mà nhận ra được sự ngụy trang hiện tại của Benoit? Nhưng mà, Ngũ Trụ nhận ra anh ta là chuyện đã ngờ được từ trước. Anh ta không thể che giấu năng lượng đỏ của mình trong tình trạng hiện tại và không thể thoát khỏi các giác quan của Ngũ Trụ.

 

“Thuộc hạ đã tới nơi này bằng cách theo dấu của vị tư tế đã thực hiện nghi lễ triệu hồi đại quỷ.”

 

Hưhưhư, tư tế cơ đấy. Đám tín đồ Rebecca đang gọi ta như vậy hả?”

 

“Dạ, nhưng họ không biết danh tính của Điện Hạ.” 

 

“Cũng hợp lý thôi. Ah, đừng có hiểu lầm. Ta không che giấu thân phận của mình vì đế chế đâu. Giáo hội Yatan vốn đã biết chân tướng của ta rồi. Giờ thì thế giới sẽ biết điều đó bất cứ lúc nào... sự thật rằng một hoàng tử của đế chế đã triệu hồi một đại quỷ.”

 

“Tại sao ngài lại...”

 

“Tại sao hả? Ngài sợ rằng Giáo hội Rebecca cùng cả thế giới sẽ đổ lỗi cho đế chế chứ gì?”

 

“Thuộc hạ không quan tâm đến các vấn đề chính trị. Chỉ là Hoàng đế Điện hạ sẽ phiền não thôi.”

 

“Ngài rất là khác thường đấy.”

 

“...?”

 

“Không như các trụ cột khác, ngài thực sự trung thành với Điện hạ.”

 

“Các trụ cột khác cũng vậy. Nhất là, Ngài Bain còn hơn cả thuộc hạ...”

 

“Ai biết được chứ? Chà, nhân tiện thì Điện hạ đã biết ta đang làm gì.” 

 

“Không có chuyện gì là Điện hạ không biết ạ.”

 

“Hả?” Hoàng tử Benoit trông như bị búa bổ. Người đàn ông mù quáng đã tin rằng người vợ yêu thương của mình chết vì bệnh tật lại biết tất cả mọi chuyện ư?

 

“Khưk...! Khưkhưkhưk! Kuhahahaha!”

 

Benoit đã chuẩn bị. Anh ta đã phạm đủ loại tội ác trong khi liều lĩnh đổ lỗi và chỉ trích. Sát khí của Benoit - đang sợ hãi trong thâm tâm - đã lại được khuếch đại. Nó trở nên kịch liệt hơn và dữ dội hơn, với một động lực sẽ không chết đi một lần nữa.

 

“Ngài thực sự tin chuyện đó sao? Điện hạ biết tất cả á? Khi mà ta mất hơn 10 năm để tìm ra sự thật này ư?”

 

“Việc tìm kiếm của ngài được thực hiện trong bí mật, vì vậy nó đã mất nhiều thời gian.”

 

“Ông ấy sẽ xấu hổ nếu biết con trai mình là một kẻ mất trí muốn triệu hồi các đại quỷ. Đã buộc phải giữ bí mật chuyện này.”

 

“Xin đừng nói như vậy ạ.”

 

“Chà, tốt thôi. Hãy cùng trở lại đế chế. Ta đang trên đường về đây.”

 

***

 

“Kuoong...” Hurent vật lộn với tên môn đồ võ thần. Ông ấy dùng hết mọi tuyệt kỹ và đốt cháy tất cả sức mạnh của mình. Không có gì để nói hết.

 

‘Mình nghe nói cấp độ của nơi này cao, nhưng nó thực sự khó khăn. Mình không thể tin là con quái vật này lại mạnh đến vậy. À không, mình quá yếu.’

 

Có quá nhiều đối thủ vĩ đại đã phát triển kỹ năng của họ bằng cách cố gắng chết. Những khát vọng tiềm thức và mong muốn được đứng đầu một lần nữa đã gây khó khăn cho Hurent. Thế giới quan của Satisfy không ở một mức mà ông ấy có thể xử lý. Nghiêm túc mà nói, ông ấy muốn nghỉ game.

 

Hurent mỉm cười và ra đòn cuối cùng.

 

“...?” Ông ấy ngây ra trong giây lát khi tên môn đồ tan thành bụi xám. Kinh nghiệm nhận được từ việc giết môn đồ nhiều gần bằng đi săn một trùm quái vật. Nó hơn gấp đôi lượng kinh nghiệm thu được từ việc giết những con quái vật biển.

 

‘Tuy mình yếu, nhưng gã này cũng mạnh nữa.’

 

Ông ấy phải làm cái khỉ gì ở nơi đáng sợ này đây? Hurent lắc đầu và nhặt mảnh vỡ của một cuốn sách công pháp bí mật rơi ra từ môn đồ.

 

Cẩu Nữ và những bạn đồng hành của cô đang ngây ngất. Họ đã theo dõi trận chiến từ đầu đến cuối và biết được danh tính của Hurent.

 

“Bậc thầy Hào quang...”

 

Ông ấy là một trong những người chơi mạnh nhất của thời đại cũ. Họ nghe nói ông ấy đã thôi nghĩa vụ sau khi chịu đựng nỗi nhục nhã vì thua Grid chỉ trong 5 giây. Ấy vậy mà ông ấy lại xuất hiện ở đây, và sức mạnh của ông ấy trong quá khứ là không thể so sánh được với lúc này.

 

‘Ông đã thay đổi thanh kiếm rồi.’

 

Có vẻ như câu nói của ngành công nghiệp trò chơi rằng ‘sự thất vọng tạo nên một người đàn ông’ là thật. Cẩu Nữ nuốt nước bọt và nhìn Hurent bằng ánh mắt ghen tị. Rõ ràng rồi, Hurent yếu hơn Bảy Công tước nhiều. Về các mặt tấn công, phòng thủ, máu, sự bất thường với tốc độ, Bảy Công tước áp đảo những người đi theo họ ở mọi khía cạnh. Các công tước dễ dàng chiến thắng nếu họ đấu 1 chọi 1 với lũ môn đồ.

 

Mặt khác, Hurent đã hạ gục môn đồ trong gang tấc. Ông ấy gần như thua. Cơ mà, điều đáng ngạc nhiên là Hurent mất ít hơn 2 phút để giết môn đồ. Các công tước đã mất hơn 3 phút. Hurent nhanh hơn họ gần như gấp đôi.

 

‘Đây là năng lực thực sự của hào quang...’

 

Hurent là một ẩn sĩ. Có khả năng rất thấp ông ấy thuộc về một nhóm người. Rõ ràng là ông ấy đã tới đây một mình. Chẳng phải đó là lý do ngay lúc này ông ấy đi một mình sao? Chỉ có một kết luận thôi.

 

‘Chúng ta phải mời ông ấy làm một đồng sự!’

 

Nếu Hurent tham gia với họ, đó sẽ là một sức mạnh to lớn cho cả Nhóm Thám hiểm Chồn hôi lẫn các công tước.

 

“Cảm ơn ông vì đã cứu bọn tôi. Nếu không có sự giúp đỡ của ông thì giờ bọn tôi hẳn đã bị đẩy ra ngoài Biển Đỏ rồi”. Cẩu Nữ tiếp cận Hurent và lễ phép cúi đầu. “Thật vinh dự khi được gặp ông, Hurent.”

 

“Umm”. Hurent không hề khó chịu mặc dù danh tính của mình đã bị phát hiện. Ông ấy đã dùng đủ loại kỹ năng để chiến đấu với tên môn đồ mạnh mẽ. Do ngày xưa ông ấy là một người nổi tiếng, nên khả năng mọi người nhận ra kỹ năng của ông ấy là rất cao.

 

Hurent thở dài khi đổi liên kết bang hội của mình thành riêng tư và bỏ mũ rơm ra, để lộ mái tóc ngắn màu xám và gương mặt già dặn. Cẩu Nữ xác nhận lại danh tính của ông ấy và vui mừng. “Bọn tôi là những nhà thám hiểm của Nhóm Thám hiểm Chồn hôi. bọn tôi hiện đang khám phá Phế tích của Võ Thần cùng với quân đội đế chế, bao gồm vài người của Bảy Công tước.”

 

‘Cùng với Bảy Công tước sao?’

 

“Có vẻ như ông chỉ có một mình. Tại sao ông lại không tham gia cùng bọn tôi nhỉ? Tôi nghĩ khả năng chiến đấu của ông sẽ là một sự trợ giúp đắc lực cho chuyến thám hiểm của bọn tôi. Đó cũng là một cơ hội để làm quen với Bảy Công tước. Đây không phải một gợi ý tồi đâu.”

 

“Hrmm.”

 

Ông ấy có ngại không nhỉ?

 

Hurent gãi má một lúc trước khi hỏi, “Trại có ở gần đây không?”

 

“Không ạ. Trại cách đây 6 cây số về phía đông. Bọn tôi đã rời đi một lúc để tìm chút manh mối.”

 

“Mà không có hộ tống á?”

 

“Các binh sĩ đế chế đã hộ tống bọn tôi. Nhưng mà, trước khi ông tới, họ đã bị môn đồ giết và tan thành tro rồi.”

 

“Hiểu rồi. Thế manh mối là gì?”

 

“...”

 

Ông ấy cứ đào thêm thông tin. Cẩu Nữ có phần không thoải mái, nhưng cô sớm nhận ra thái độ đó là hiển nhiên. Vì cô đã yêu cầu trở thành đồng sự, nên ông ấy có nghĩa vụ hỏi thông tin. Việc đó là để đảm bảo chúng có thể  hữu ích cho ông ấy.

 

“Chúng là các manh mối để vượt qua các cạm bẫy trong rừng.”

 

“Các cạm bẫy trong rừng?”

 

“Ông vãn chưa thấy rừng rậm đâu. Đó là một lựa chọn sáng suốt đối với một người từng trải.”

 

Cẩu Nữ đưa ra giải thích. Có đủ các thể loại bẫy được lắp đặt ở khắp mọi nơi trong rừng, và họ phải thu thập những mảnh chìa khóa để giải quyết cạm bẫy.

 

‘Lauel sẽ rất vui khi mình nói với cậu ta thông tin này.’

 

Quả thực, thiện chí là một hành động tích cực. Danh tính của nhà thám hiểm vĩ đại đã phát hiện ra Phế tích của Võ Thần là Chồn hôi. Nhóm Thám hiểm Chồn hôi ở cùng với quân đội đế chế. Có các cạm bẫy trong rừng rậm, và Hurent thậm chí còn học được cách vô hiệu hóa chúng. Ông ấy nhận được rất nhiều thông tin và cảm thấy dễ chịu. Hurent lo là mình sẽ chả giúp được gì cho Grid, nên ông ấy đã cảm thấy nhẹ nhõm.

 

“Cảm ơn cô vì đã nói cho tôi chuyện này, nhưng tôi xin lỗi. Tôi không thể đi cùng các cô.” 

 

Hở? Đi một mình nguy hiểm lắm... Ah? Ông có bạn đồng hành sao?”

 

“Ừ.”

 

“Chuyện này...” Cẩu Nữ phản ứng một cách xấu hổ. Cô hối hận vì đã nói cho ông ấy biết nhiều thứ. Sau đó, cô thay đổi suy nghĩ. ‘Dù thế nào thì chúng cũng là những thứ ông ấy sẽ phát hiện ra theo thời gian.’ 

 

Hurent đã cứu mạng cô. Tốt hơn hết là báo đáp phần nào ân tình đó. Cẩu Nữ giải tỏa tâm trí và bắt tay với Hurent. “Tôi mong ông có một cuộc phiêu lưu thú vị với những người bạn đồng hành của mình.”

 

“Bạn đồng hành...” Hurent làm một biểu cảm tế nhị. Sau cuộc chiến đầu tiên chống lại Haster, ông ấy đã gia nhập Vượt hạng vũ trang Hội nhưng vẫn chưa có cảm giác thân thuộc. Hurent cảm thấy biết ơn Grid nhưng chưa từng nghĩ bản thân như một thành viên Vượt hạng vũ trang. Ông ấy chưa từng coi Grid và 10 khai quốc công thần đi cùng ông ấy tới đây là những người bạn đồng hành. Tuy nhiên—

 

‘Đúng là mình không ghét chuyện đó.’

 

Hurent có kinh nghiệm về tuổi tác và biết rằng xây dựng tình bạn thật sự và niềm tin trong xã hội này khó khăn đến mức nào. Ông ấy đã quan sát các thành viên Vượt hạng vũ trang trong 10 ngày qua và cảm nhận được tình bạn và sự tin tưởng sâu sắc giữa họ. Họ là những người sống thật với người khác. Ông ấy có thể nhìn thoáng qua về tính cách của các thành viên Vượt hạng vũ trang.

 

“Nó không tệ”. Đây là lý do ông ấy nghĩ rằng cũng không sao khi làm bạn đồng hành.

 

“Hở?”

 

“Không, tôi đang nói với chính mình thôi”. Hurent bắt tay Cẩu Nữ và nhìn vào mắt cô. “Giữ gìn sức khỏe nhé.”

 

Ah...! Vâng! Tiền bối cũng vậy! Tôi rất hân hạnh!” Cẩu Nữ trả lời, bị thu hút bởi ánh mắt sâu thẳm của Hurent. Hurent là một đại cao thủ hơn ông ấy tưởng. Ông ấy thật sự được nhiều người ngưỡng mộ.

 

***

 

Trên bờ biển phía tây...

 

“Nó quá khác so với những gì ta nghĩ”, giọng Grid bối rối khi anh bay trên trời với Noe trên vai.

 

Phế tích của Võ Thần...

 

Anh vừa lo lắng vừa mong đợi sự nguy hiểm. Đáng tiếc thay, nó bình lặng đến nỗi anh thất vọng.

 

“...Chúng thật may mắn.”

 

Trên mặt đất bên dưới Grid, các Cốt binh Vượt hạng vũ trang đang tấn công những con sò đá. Sò đá có cấp độ 250. Chúng thậm chí chả phải là những con quái vật tấn công trước. Phần thưởng thì nhỏ, và không đáng để Grid nhìn thấy chúng.

 

Nhưng mà, các Cốt binh Vượt hạng vũ trang thì khác. Một loại quái vật cấp độ 250 với sức tấn công yếu giống như mật ngọt dành cho các Cốt binh Vượt hạng vũ trang. Đó là lý do chúng hành động như thể đã gặp những địch thủ truyền kiếp và cố gắng hết sức để đánh bọn sò đá. Cơ thể rắn chắc của đối thủ không di chuyển, nhưng các cốt binh vẫn vung vũ khí mà không bỏ cuộc. Tức là chúng đang khao khát phát triển bản thân.

 

‘Mình cần các vật phẩm cho lũ trẻ. Tối đa hóa khả năng sản xuất của chúng cũng là yếu tố cần thiết.’

 

Anh đã lo về chuyện đó trong vài tháng qua, nhưng anh nghĩ tốt hơn hết là đầu tư hai lượt sáng tạo vật phẩm cho các Cốt binh Vượt hạng vũ trang. Về lâu dài, sẽ chẳng mất mát gì đối với anh nếu các Cốt binh Vượt hạng vũ trang lớn lên và tiến hóa đều đặn.

 

“Ưm?”

 

Ở một vị trí tuyệt đối, trong tư thế được mọi người giữ theo một cách tự nhiên, Grid khoanh tay trên không trung, và anh chợt hướng ánh mắt về phía rừng rậm. Anh nghe thấy tiếng cộng hưởng của sắt va vào nhau.

 

‘Là quân đội đế chế đang chiến đấu chống lại lũ môn đồ sao?’

 

Biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Xác định năng lực của kẻ thù là rất quan trọng. Grid ẩn náu hết sức có thể trong khi tự hỏi liệu mình có nên vào rừng không. Mối lo của anh không kéo dài.

 

‘Rất nguy hiểm vì có khả năng cao về sự có mặt của Bảy Công tước.’

 

Anh có thể bị tấn công bởi cả các công tước và lũ môn đồ võ thần. Sau đó anh sẽ chết vô điều kiện và bị đày ra khỏi Biển Đỏ. Grid được nhắc nhở về trận chiến của mình với Thiên Vương Rigal.

 

‘Nhắm một mắt lại là hoàn toàn không thể chiến đấu với hắn.’

 

Hiện giờ, Grid đang đeo Miếng che mắt của Đồ tể nhưng một mắt nhắm lại vì anh không muốn dùng Hoạn Nhãn. Đó là một bất lợi. Có lẽ anh thắng được các quái vật biển cùng những kẻ thù khác bằng 1 mắt, nhưng Bảy Công tước thì khác.

 

Grid phải chiến đấu với họ bằng tất cả tầm nhìn của mình. Anh cần mở cả hai mắt để chiến đấu, nhưng rồi anh sẽ không thể dùng phép thuật vì mana của anh sẽ nhanh chóng cạn kiệt. Cũng giống như trận chiến với Rigal, anh phải phụ thuộc vào Kiếm Vũ Pagma và Nhất Bách Thiên Binh Kiếm thuật.

 

‘Lauel đã nhiều lần cảnh báo mình là nên cẩn thận. Hay không không hứng thú với rừng rậm vội.’

 

Grid kìm nén sự tò mò của mình và hạ xuống mặt đất. Các Cốt binh Vượt hạng vũ trang cuối cùng đã kết liễu sò đá và đập tay với nhau.

 

“Chúng ta sẽ đi xa hơn một chút trước khi quay lại điểm gặp mặt. Hở?

 

Nhờ các chỉ số của mình, Grid có một đôi mắt rất tốt. Anh có thể không sở hữu Đôi mắt Diều hâu, nhưng không có ai không-phải-cung-thủ lại có đôi mắt tốt hơn Grid. Thứ gì đó kỳ lạ đã lọt vào mắt anh. Một số cây đại thụ ở bìa rừng có những dấu vết giống như lỗ khóa. À không, đó chả phải là đánh dấu. Chúng thực sự các các lỗ khóa.

 

“Sao cây cối lại có lỗ khóa nhỉ?”

 

“Thật hiển nhiên dưới cái nhìn của Noe, nyong.”

 

“Hiển nhiên á? Nó là cái gì?”

 

“Không phải nó sẽ mở ra cái gì đó sao, nyong?

 

“Đơn giản thế à...”

 

Tuy nhiên, đó là câu trả lời chính xác.

 

‘Có quà tặng gì không đây?’

 

Grid rút ra Chìa khóa Vạn năng mà anh đã sáng tạo trước đó. Lâu lắm rồi anh mới dùng lại nó kể từ lúc trên Quần đảo Behen.

 

Trong khi ấy, ở bìa rừng.

 

“Thật điên rồ.”

 

Các công tước chỉ nhìn về phía trước và chạy. Bộ giáp đắt tiền của họ đã hư hại ở nhiều chỗ, và mặt họ đầy máu với mồ hôi. Tới cả Basara, người luôn giữ gìn phẩm giá, cũng lăng xăng chạy trốn mà không để ý đến chiếc vương miện vàng đã cong vẹo của mình. Một lượng lớn 20 môn đồ võ thần đang bám đuổi họ.

 

“Khốn nạn!” Morse hét lên lúc ông ta một lần nữa rơi vào bẫy, và mắt cá chân ông ta bị thương nặng. Ông ta quay lại với đôi mắt đỏ ngầu và thấy đám môn đồ đang chạy điên cuồng mà không có bất kỳ hạn chế nào từ những cạm bẫy.

 

“Nó quá là phi lý!”

 

Các cạm bẫy được cài đặt hoàn hảo đến nỗi chúng không thể bị phát hiện bằng mắt, kiến thức, hay giác quan. Chúng có thể vào dây leo, lá cây, hoặc hoàn toàn hòa nhập với đất. Thế nên, rất khó để chỉ ra liệu nó có phải bẫy hay không. Đôi khi họ gặp may, nhưng có nhiều bẫy đến mức không thể di chuyển tự do được. Chưa kể, nhiều cạm bẫy không phản ứng với đám môn đồ võ thần. Cứ như thể chúng nhận ra chủ nhân của mình. Chiến đấu với lũ môn đồ tại nơi này chính là tự sát.

 

Một mũi tên sượt qua dái tai của Morse. Ông ta cảm thấy nhói đau và đã nghiến răng. Mặc dù ông ta muốn quay lại và đập chết kẻ bắn tên, nhưng ông ta vẫn cố gắng chịu đựng. Ông ta đang mang theo nước uống. Chiếc túi phép chứa đầy nước từ một hồ nước khó tìm—nó phải được đưa về cho các binh sĩ.

 

“Cái này...” Đi trước vài bước, Grenhal bỗng dừng lại tại chỗ. Basara với Morse cũng ngừng di chuyển và cau mày trước cảnh tượng mở ra trước mắt họ. Các dây leo có gai với những chiếc răng xoay tròn đang chắn ngang con đường phía trước.

 

“Chúng ta phải đi vòng quanh.”

 

Sau đó, lũ môn đồ đã bắt kịp. Ông ta nói với Basara và Morse đang đứng không vững, “Ta sẽ câu giờ cho các ngài.”

 

Grenhal đưa cho họ chiếc túi phép và đối mặt với những kẻ truy đuổi.

 

“Còn quá sớm để bỏ cuộc đấy! Công tước Grenhal!”

 

“Không như các ngài còn trẻ, ta đã nuôi dạy con cái đầy đủ rồi. Gia tộc ta sẽ không diệt vong ngay cả khi ta chết ở đây. Điện hạ sẽ chăm lo cho họ”. Grenhal là một người không thay đổi suy nghĩ một khi đã đưa ra quyết định. Thuyết phục ông ta chỉ tổ lãng phí thời gian, nên Basara với Morse chuẩn bị rời đi. Giây phút này, hàng trăm, hàng ngàn cái răng đang xoay tròn bỗng dừng lại. Những bông hoa biến thành các tấm lưới đã tàn lụi, và những cái lá tỏa ra chất độc đã rơi xuống đất.

 

“...?”

 

Các công tước không cất nên lời, trao đổi ánh mắt với nhau khi những cạm bẫy dừng lại, và họ đồng loạt hướng mắt sang một bên. Từ xa, họ thấy hình dáng của một người giữa những dây leo.

 

“Chả có gì xảy ra khi mình cắm chìa khóa sao??”

 

Ngay cả với thính giác nhạy bén của các công tước, khoảng cách vẫn là quá xa khiến giọng nói chỉ vừa đủ nghe thấy được. Ngoài ra, các công tước biết chủ nhân của giọng nói này.

 

“Vượt hạng vũ trang Vương?”

 

Kẻ thù ngày hôm qua là bạn bè ngày hôm nay. Mối quan hệ của họ đang thay đổi. 

 

Kẻ thù ngày hôm qua đã trở thành bạn bè ngày hôm nay, gây nên những hậu quả sẽ thay đổi cảnh quan của thế giới. Nó là một thắng lợi thực sự quý giá. Đây là một chiến thắng mà không cần chiến đấu.

 

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương