Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 13: Thử nghiệm

Trong đêm khuya tĩnh lặng, Lumian lại một lần nữa bừng tỉnh trong mơ, điều đầu tiên cậu nhìn thấy chính là làn sương xám mù mịt. 

Theo bản năng, cậu giơ tay lên rồi đút vào túi áo, cảm giác kim loại lạnh cứng lập tức dẫn truyền đến dây thần kinh. Cậu lấy ra món đồ mình chạm phải, tia sáng vàng lập loè rọi vào mắt cậu. 

Đó là một đồng xu vàng, một đồng vàng Louis.

“Không ngờ nó vẫn nằm ở đây….” Lumian ngồi dậy, cúi đầu quan sát bản thân mình.

Cậu vẫn mặc bộ quần áo cotton phối với áo khoác da, cây xiên dài gần hai thước và chiếc rìu sắt màu đen thì nằm trong tầm với. Mọi thứ đều giống hệt với trạng thái khi cậu rời khỏi giấc mơ.

“Nói cách khác, giấc mơ này vẫn đang tiếp tục diễn ra, nó sẽ không bắt đầu lại mỗi khi mình bước vào…” Lumian vân vê đồng vàng Louis, rồi cất nó vào trong túi áo cotton.

Tuy rằng không thể mang về hiện thực, nhưng nhìn thôi cũng đã thấy vui lắm rồi.

Lumian trở mình bước xuống giường, rồi nhìn về phía ô cửa sổ, xác nhận ngọn núi màu nâu đỏ ở khu tàn tích nọ không có gì biến đổi.

Cậu cầm chiếc rìu và cây xiên rời khỏi căn phòng của mình, bước vào dãy hành làng u tối. Cánh cửa phòng ngủ và phòng sách của Aurora vẫn đang mở toang, Lumian nhìn nó chằm chằm, chợt nảy ra suy nghĩ:

“Trong giấc mơ, căn phòng của mình tương ứng với hiện thực, cần thứ gì là có thứ đó. Có vẻ như phòng của Aurora cũng như thế.”

“Vậy, mình có thể tìm thấy những ghi chép về pháp thuật phù thuỷ, công thức bào chế bí dược, hay cách để trở thành phù thuỷ không nhỉ?”

Suy nghĩ này tựa như lời thì thầm của quỷ khiến Lumian tim đập thình thịch, nôn nao muốn thử xem thế nào.

So với việc thám hiểm khu tàn tích kỳ dị, bí ẩn chứa đầy ẩn số và nguy hiểm rình rập kia, việc lục lọi phòng Aurora là lựa chọn an toàn và dễ dàng hơn nhiều.

Không, không được! Lumian lắc đầu thật mạnh, gạt bỏ ý định ấy sang một bên. Cậu thà đi mạo hiểm, còn hơn là tọc mạch chuyện riêng tư của Aurora. Nếu Aurora chưa cho phép, cậu sẽ không lục lọi phòng ngủ của cô. 

Đây là lòng tôn trọng dành cho Aurora.

Nếu không có Aurora, kẻ lang thang như cậu đã chết từ năm năm về trước rồi.

Lumian rầu rĩ rời mắt, rồi đi về phía cầu thang. Nếu chủ nhân của căn phòng đó là ai đó mà không phải là Aurora, thì cậu đã vào phòng lục tìm tài liệu cần thiết rồi.

Sau khi xuống lầu, Lumian không vội rời khỏi nhà mà kiểm tra đồ dự trữ trong bếp. Dầu ô liu, dầu bắp và dầu động vật do Aurora tích trữ vẫn được chứa trong thùng và lon, hệt như trong hiện thực.

Theo bản năng, Lumian cầm thùng dầu bắp lên trước, rồi đặt nó bên cạnh lò bếp. Sở dĩ cậu làm như vậy, là do dầu động vật và dầu ô liu đắt đỏ hơn nhiều.

Sau đó, cậu thuần thục dùng than và củi để đốt lửa trong lò và tự chế nhiều ngọn đuốc dự phòng. 

Đây là bước chuẩn bị cho việc đốt cháy con quái vật nọ.

Tất nhiên, nếu có thể giải quyết bằng cách khác thì càng tốt, đây chỉ là lựa chọn cuối cùng.

Làm xong mọi chuyện, cậu nhấc chiếc rìu lên rồi bước ra khỏi cửa. Lumian lập tức phát hiện ra một điều khác biệt:

Màn sương xám xịt bao phủ trong giấc mơ có cảm giác ẩm ướt hơn lần trước, mặt đất dưới chân cậu cũng có một chút bùn lầy.

“Mưa rồi sao? Khi mình không có mặt ở dây, khi mình không nằm mơ, nơi này vẫn tồn tại và vận hành theo quy luật tự nhiên nào đó à?”

Lumian cảm thấy ngạc nhiên, nhưng đồng thời cũng cho rằng đây là lẽ đương nhiên.

Nhớ đến những câu chuyện kỳ lạ do Aurora biên soạn, cậu chợt nghĩ ra một suy đoán:

“Lẽ nào đây là thế giới hiện thực?”

“Giấc mơ của mình liên kết với một thế giới thực, mục đích lá bài tarot đó đánh thức mình là để vượt qua ranh giới giữa giấc mơ và tàn tích sao?”

Lumian vội vàng nhìn xung quanh, cậu phát hiện hai bên tàn tích – “phần rìa” của giấc mơ là một màn sương xám vô tận.

“Mình có thể đi kiểm chứng thử, không vào khu tàn tích, mà đi về phía sương mù để xem xem phía sau màn sương xám đó là cõi mơ kỳ lạ không chút logic, hay thật sự là một vùng đất có bầu trời, có thôn xóm và thị trấn…”

Nếu là vế trước, thì có nghĩa là nơi đây vẫn là cõi mơ. Còn nếu không, Lumian phải xác định đây rốt cuộc là thế giới gì.

Cậu cho rằng, xét từ khía cạnh sử dụng xu vàng Louis, nơi này có vẻ vẫn là Cộng hòa Intis. Nhưng đây chưa hẳn là thời đại hiện tại, có lẽ là một địa phương nào đó đã biến mất hàng chục hoặc trăm năm trước.

Thế nhưng, Lumian nghĩ rằng, bản thân rất có thể sẽ không thoát ra được màn sương xám mù mịt giăng lối nọ.

Xốc lại tinh thần, cậu tiếp tục tiến về khu tàn tích. 

Cậu vẫn chưa quên mục đích vào giấc mơ lần này chính là thử sức giải quyết con quái vật đó.

Sau khi đi được một hai trăm mét trên vùng đất hoang vu lầy lội phủ đầy đá vụn và vết nứt, Lumian đột ngột dừng bước. Cậu chợt nhớ ra một vấn đề, cậu đã sơ suất trong lúc chuẩn bị!

Trước đó, ngôi nhà hai tầng của cậu vốn không có ánh sáng, như thế cực kỳ an toàn trong thế giới bị bao phủ bởi sương mù. Nhưng hiện tại, lò bếp trong nhà đang cháy bập bùng, ánh lửa loé sáng liệu có thu hút quái vật, khiến khu vực an toàn trở nên nguy hiểm không?

Lumian bất giác xoay đầu lại nhìn về phía ngôi nhà, nhưng cậu chỉ thấy ánh sáng đỏ rực in trên các ô cửa kính bên dưới ngôi nhà hai tầng bán hầm trong làn sương xám mù mịt.

Trông nó tựa như ngọn hải đăng phát sáng trong thế giới tăm tối.

Suy xét đến việc thời gian đã trôi qua khá lâu, bây giờ muốn dập lửa thì cũng đã quá muộn, Lumian dứt khoát tăng tốc đi về khu tàn tích, nấp vào trong ngôi nhà bị cháy sập nằm ở bên rìa.

Cậu kẹp chiếc rìu vào thắt lưng da, leo lên tường nhanh thoăn thoắt, rồi nấp vào góc tối được ngăn ra bởi gạch đá và cây.

Lumian ngóng nhìn ngôi nhà của mình nằm ở phía bên kia vùng đất hoang. Thời gian cứ thế tích tắc trôi qua, cậu không nhìn thấy có con quái vật nào bị ngọn lửa thu hút mò mẫm đến.

“Có vẻ như ngọn lửa đó không tạo ra bất kỳ thay đổi gì, ít nhất là không khiến nhà của mình bị quái vật bao vây…” 

Lumian thở phào nhẹ nhõm.

Như vậy có nghĩa, dù cho gặp phải nguy hiểm gì, cậu chỉ cần chạy về nhà kịp thời và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, là có thể trốn thoát thành công.

Cậu bắt đầu suy nghĩ cách để thu hút và đối phó con quái vật đã gặp trước đó:

“Xét từ trận chiến ngắn ngủi lần trước, sức mạnh, tốc độ, phản ứng và sự nhanh nhẹn của nó đều ngang bằng với mình. Thế nhưng, có thể thấy được, nó chiến đấu hoàn toàn dựa vào bản năng, không có đủ kinh nghiệm và kỹ năng, cũng chẳng có trí tuệ gì cả. Vì vậy, mình mới có thể phản đòn dù bị tập kích…”

“Nó cũng sẽ bối rối, sững sờ, không khác gì với con người…”

“Ngoại trừ kỹ năng chiến đấu, mình còn có hai ưu điểm mạnh hơn nó. Một là IQ vượt trội, hai là mình biết sử dụng vũ khí, tận dụng công cụ. Đây là ưu thế lớn nhất khi con người đối phó với loài quái vật này…”

“Chỉ cần mình cẩn thận một chút, việc đánh bại nó không phải là chuyện khó khăn gì, chủ yếu là làm sao để giải quyết triệt để nó…”

Khi Lumian cố ý tạo ra tiếng động, thử xem có thể thu hút quái vật hay không, thì cậu nhìn thấy bên cạnh ngôi nhà đổ nát có một bóng dáng đang lặng lẽ tiến đến gần.

Bóng dáng đó bê bết máu và chẳng còn lớp da, để lộ bắp thịt, mạch máu và mạc cơ, trông có vẻ là con quái vật lần trước.

Nhưng khác với trước đó, lần này con quái vật cầm theo cây đinh ba.

Đinh ba!

“Nó cũng biết dùng vũ khí à…”

Nét mặt Lumian cứng đờ, biểu cảm sầu khổ, sự tự tin của cậu sụt giảm.

Khi con quái vật đến gần và xoay người lại, Lumian nhìn thấy những vết thương sâu trên lưng, cổ và sau gáy nó. Thế nhưng, miệng vết thương không còn chảy mủ, cho thấy tình trạng vết thương sắp lành hẳn.

“Quả thật là con quái vật mà mình bắt gặp trước đó…”

“Khả năng hồi phục của nó tốt hơn con người bình thường rất nhiều…”

Lumian hít sâu một hơi.

Cậu buộc mình phải bình tĩnh lại, nhanh chóng phân tích tình hình hiện tại.

Một lúc sau, Lumian đưa ra quyết định: Bây giờ là cơ hội tốt, đã có cơ hội thì phải nắm bắt lấy, không thể để lỡ!

Cậu lặng lẽ rút một viên gạch ở bên cạnh, đợi con quái vật đi đến vị trí như đã dự tính. 

Chỉ với vài bước, con quái vật đã lọt vào "vòng phục kích" của Lumian.

Lumian ném viên gạch xuống mặt đất phía sau quái vật một cách mạnh bạo.

Bộp!

Viên gạch rơi xuống nát tan khiến quái vật xoay phắt người lại, nhìn chằm chằm vật đã tấn công nó.

Lumian thấy vậy bèn cầm rìu bằng cả hai tay, rồi nhảy phốc từ trên bức tường xuống bên cạnh quái vật.

Bùm!

Với trọng lượng rơi từ trên cao, chiếc rìu chém xuống cổ con quái vật và bổ đôi người nó.

Hai tiếng “phịch” vang lên liên tiếp, Lumian và con quái vật đều ngã xuống đất.

Lumian đứng bật dậy, chộp lấy chiếc rìu, rồi xông đến chém thật mạnh vào cổ con quái vật.

Một nhát, hai nhát, ba nhát, con quái vật chưa kịp phản kháng thì đã bị chém đứt đầu.

Cái đầu lăn lóc trên mặt đất, cơ thể không có lớp da của nó co giật vài cái rồi ngưng bặt.

Lumian vẫn chưa ngừng tay, cậu bước chéo rồi xoay chiếc rìu lại, dùng mặt cứng còn lại của chiếc rìu đập mạnh cái đầu dữ tợn đó khiến nó nát nhừ.

Sau đó, cậu xoay đầu lại, chém nhiều nhát vào cơ thể để lộ bắp thịt, mạch máu và mạc cơ, bổ nát những cơ quan quan trọng như tim mạch.

Xử lý xong tất cả những chuyện này, Lumian lùi lại hai bước, ngắm nhìn kiệt tác của mình. Cậu thở hổn hển, khẽ cười nói:

“Ta còn tưởng không giết được ngươi, ai ngờ bản lĩnh của ngươi chỉ đến thế mà thôi!”

Trong tiếng cười gằn nén, xác chết không đầu bỗng nhiên bật dậy.

Đồng tử Lumian co lại, theo bản năng định xoay người bỏ chạy.

Cậu cố gắng kìm nén sự thôi thúc đó, rồi bước về phía trước, giơ chiếc rìu lên.

Xác chết nọ nhúc nhích vài cái rồi lại im lìm, cứ như cố gắng giãy dụa trước cái chết.

Lumian tiếp tục quan sát, cuối cùng cũng xác định được con quái vật này đã chết hẳn.

“Ngoan cường quá nhỉ…”

Lumian cảm thán, sau đó cậu tiến lại gần rồi ngồi xổm xuống, dùng chiếc rìu bóc tách bắp thịt, cơ mạc để kiểm tra xác chết.

Cấu trúc cơ thể của quái vật không khác gì con người, nhưng sức sống rõ ràng là dẻo dai hơn nhiều. Mặc dù đã chết, nhưng một vài vết thương vẫn còn phản ứng sống.

“Không có báu vật, cũng chẳng có sức mạnh phi thường nào truyền vào cơ thể mình….” 

Lumian đánh giá trạng thái hiện tại của bản thân, chợt cảm thấy thất vọng.

Gì mà giết một con quái vật, bản thân sẽ mạnh hơn một chút. Quả nhiên điều đấy chỉ tồn tại trong câu chuyện của Aurora.

Cậu di chuyển xác và đầu của con quái vật vào bên trong ngôi nhà đổ nát, rồi chôn nó bằng gạch đá và cây cỏ.

Sau đó, cậu đi quanh ngôi nhà bị cháy sập với hy vọng tìm thấy món đồ nào đó.


 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương