Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 15: Lời nói suông

Con cú mèo đó?

Là con cú mèo trong truyền thuyết phù thủy đó sao?

Suy nghĩ vụt qua trong đầu Lumian nhanh như tia chớp, mạch máu toàn thân dường như bị đông cứng.

Giờ phút này cậu còn hoảng sợ hơn lúc nhìn thấy con quái vật có ba gương mặt kia. Dẫu sao thì nơi đây chính là hiện thực, còn khu tàn tích nọ chỉ là cảnh tượng trong mơ.

Mặc dù chết ở trong mơ thì hiện thực cũng sẽ chết theo, nhưng xét cho cùng vẫn có khoảng cách về mặt tâm lý.

“Phải làm sao đây?”

“Liệu có liên lụy đến chị Aurora không?”

“…”

Trong lúc Lumian cố gắng suy nghĩ tìm cách thì con cú mèo kia vẫn ở yên như cũ, nó lẳng lặng nhìn cậu tựa như đang dò xét.

Vài giây sau đó, con cú mèo dang rộng đôi cánh bay về khu rừng phương xa. Mãi cho đến khi không thấy bóng con cú mèo nữa, Lumian mới bình tĩnh trở lại.

Cậu ngồi xuống ghế, đưa tay sờ lên vầng trán đã ướt đẫm mồ hôi.

“Nó thật sự là con cú mèo trong truyền thuyết về phù thủy à?”

“Có thật là nó đã sống rất nhiều năm không?”

“Dù sao thì nó cũng không giống với những con cú mèo khác, ánh mắt không hề đờ đẫn, trông cứ như con người vậy…”

“Nếu nó thật sự là con cú mèo nọ, vậy tại sao nó lại bay đến cửa sổ phòng mình? Vì mình muốn điều tra truyền thuyết về phù thủy đó ư? Nhưng bọn mình cũng đã từ bỏ rồi mà…”

“Nó nhìn mình chỉ một lát rồi bay đi…”

“Không biết nó có quay trở lại không? Liệu có ảnh hưởng tới chị Aurora không nhỉ?”

Bởi vì tạm thời không có chuyện gì xảy ra, Lumian vốn định sẽ quan sát thêm vài ngày, thế nhưng cậu lo rằng nó sẽ liên lụy đến Aurora, nên đã quyết định không giấu giếm chị gái nữa.

Cậu bước ra khỏi phòng, thấy Aurora vẫn chưa rời giường bèn đi xuống lầu một, nấu vài món ăn mà chị gái thích: Trứng luộc lòng đào, bánh kếp phủ kem, bánh mì nướng phết mứt trái cây. 

Một lát nữa phải làm thêm mì sợi, lần này ăn kèm với sốt thịt bằm... Lumian thấy ngăn để mì đã hết sạch, bèn quyết định hai ngày này sẽ làm thêm lấp đầy nó.

Đây là món ăn chính mà Aurora thích nhất.

Khi Aurora mặc váy ngủ, vừa vò mái tóc vàng vừa bước xuống cầu thang thì các món ăn đã được bày biện lên bàn.

“Chào buổi sáng.”

Cô che miệng ngáp và nói.

Lumian cười tươi đáp lại:

“Không còn sớm nữa đâu.”

“Không phải chị hay nói là kế hoạch cả ngày phải bắt đầu từ sáng sớm sao?”

“Đúng vậy, kế hoạch của chị là ngủ đấy.”

Aurora ngồi xuống bàn, rót sữa tươi rồi bắt đầu dùng bữa sáng.

Lumian ngồi xuống đối diện cái bàn ăn sáu người, vừa gặm bánh mì nướng vừa ra vẻ thản nhiên bảo rằng:

“Mấy hôm nay em ở trong làng để điều tra sự thật về những truyền thuyết kia.”

“Tại sao?”

Aurora hỏi.

Lumian vô cùng thẳng thắn:

“Chẳng phải chị không đồng ý giúp em tìm kiếm sức mạnh phi thường sao? Em muốn tự mình cố gắng, những câu chuyện kia có lẽ đang cất giấu manh mối nào đó.”

“Gần như là không thể.”

Aurora thuận miệng đáp.

“Những câu chuyện đó đã được thêm thắt, thay đổi qua nhiều đời, vốn chẳng phải là bản gốc. Còn không thì cũng là những dòng ghi chép khi người ta gặp phải ảo giác thôi, chẳng có ý nghĩa gì cả. Ừ thì cũng có thể là truyền từ miệng của một vị nào đó chuyên môn bịa chuyện làm cớ, à còn có đóng góp của quý ngài ham vui như em nữa.”

“Là sao?”

Lumian không hiểu từ “ngài ham vui” mà Aurora nói là có nghĩa là gì. Đây thậm chí còn không phải là tiếng Intis.

“Dùng để gọi những người ham mê bịa trò đùa ấy mà.”

Aurora giải thích đơn giản, rồi lập tức nhíu mày.

“Em bỗng dưng lại kể chuyện này với chị, là do gây họa rồi nên chạy về nhà kiếm chị cầu cứu ư?”

“Có hơi ngoài ý muốn một chút nhưng cũng chưa tới mức gặp rắc rối đâu.”

Lumian hùng hồn đáp trả, cậu sắp xếp lại từ ngữ rồi nói tiếp:

“Mục tiêu đầu tiên của em chính là truyền thuyết về vị phù thủy kia.”

“Truyền thuyết về phù thủy nào?”

Nét mặt Aurora vô cùng bối rối.

“Chị chưa từng nghe qua sao?”

Lumian vô cùng kinh ngạc.

“Ngày xửa ngày xưa, trong làng có một người đàn ông nọ đột ngột qua đời. Khi hạ táng ông ta, bỗng có một con cú mèo từ đâu bay đêsn rồi đậu ở đầu giường của lão, mãi cho tới khi thi thể bị nhấc lên nó mới chịu bay đi. Lúc bấy giờ, xác của người đàn ông trở nên vô cùng nặng nề, phải dùng tới chín con bò kéo mới lôi được cái quan tài đi. Nhờ thế mà dân làng mới biết, hóa ra người này lúc còn sống là một phù thủy.”

Aurora chăm chú nghe hết câu chuyện.

“Từ trước đến nay chị quả thật chưa từng nghe kể qua câu chuyện này.”

Không hợp lí chút nào, Lumian cảm thấy không thể mà tin được.

Dù rằng Aurora dành hầu hết thời gian ở trong nhà, nhưng mỗi tháng vẫn sẽ có vài ngày cô rời khỏi nhà, khi thì nói chuyện phiếm với phu nhân Naroka, khi thì kể chuyện xưa cho đám trẻ con nghe. Phải nói là cô rất am hiểu các lời đồn ở làng Kordu, sao lại có thể không biết câu chuyện về phù thủy mà hầu như ai cũng biết?

Huống hồ chi ngôi nhà cả hai đang ở còn được xây trên mảnh đất từng là nhà của vị phù thủy kia!

Trước đây, Lumian còn từng nghi ngờ rằng, lý do Aurora chọn đến làng Kordu sinh sống là để lấy được kho tàng của vị phù thủy kia, và nhờ đó thành công có được sức mạnh phi thường.

“Sau đó thì sao?”

Aurora bình tĩnh hỏi, Lumian thành thật trả lời:

“Bọn em hỏi những người cao tuổi trong làng và họ xác nhận rằng chuyện này quả thật đã từng xảy ra, thế nhưng cũng đã là chuyện của mấy chục năm về trước. Ngôi nhà mà phù thủy kia từng ở cũng đã bị giáo hội thiêu hủy, còn phần đất thì được chị mua lại.”

“Vậy sao?”

Aurora trông có vẻ khá là kinh ngạc.

“Chị biết mà, bọn họ bán cho chị mảnh đất này với giá rẻ hơn giá đất bình thường, kiểu gì cũng có vấn đề. Chị còn tưởng là do bản thân dẻo mồm dẻo miệng dỗ ngọt được mấy bà phu nhân đấy.”

Cô suy nghĩ chốc lát rồi tiếp lời:

“Xác của phù thùy kia đã bị thiêu rụi rồi à?”

“Đúng vậy, tro cốt thì được chôn trong khu mồ kế bên giáo đường.”

Lumian gật đầu trả lời, sau đó cậu nói tiếp:

“Bởi vì manh mối đều bị cắt đứt, thế nên bọn em cũng từ bỏ chuyện này. Nào ngờ sáng nay sau khi thức dậy, lại thấy một con cú mèo đậu ngoài cửa sổ phòng em. Trông nó rất giống với con cú mèo trong truyền thuyết.”

“Em chắc chứ?”

Aurora có vẻ rất nghiêm túc.

“Cũng không chắc lắm, nhưng mà trông nó không giống với những con cú mèo bình thường.”

Lumian cố đưa ra một câu trả lời khách quan.

Aurora suy nghĩ hồi lâu rồi thong thả đáp:

“Trong khoảng thời gian này mấy đứa đừng nên rời khỏi làng, sau khi trời tối thì càng không được ra khỏi nhà, đợi đến khi chị điều tra rõ tình hình như thế nào.”

Nói xong, cô cười một cách tức tối.

“Chị đã nói với em rằng, việc truy tìm sức mạnh phi thường là cực kì nguy hiểm. Nhìn đi, rắc rối đến rồi đấy! Cũng may là có vẻ như hiện tại đối phương không có ác ý gì, có lẽ sẽ dễ giải quyết vấn đề thôi.”

Chị có phòng bị là em yên tâm rồi… Lumian cúi thấp đầu, dứt khoát nói rằng:

“Chị à, em biết lỗi rồi.”

Cậu chợt chuyển đề tài câu chuyện:

“Nhóm bạn qua thư của chị đã có hồi âm chưa?”

“Sao mà nhanh thế được? Cũng đâu phải là gửi điện… à không bưu kiện!”

Aurora chợt thốt lên tiếng “Ôi”.

Bưu kiện chẳng phải cũng chính là thư từ, hàng hóa gửi qua bưu cục sao? Lumian cảm thấy thật khó hiểu làm sao.

Cậu cũng không mấy để ý, dù sao Aurora cũng thường xuyên nói những từ ngữ rất quái lạ.

***

Lumian đứng ở trước cửa quán rượu và ngó nhìn xung quanh.

Cậu biết cô gái cho mình lá bài Tarot kia giờ vẫn chưa thức dậy, lần này cậu đến là để tìm nhóm người ngoại lai Ryan, Leah và Valentine.

Không nằm ngoài dự đoán của Lumian, ba người họ đang ngồi ăn sáng ở một chiếc bàn trong quán.

Cá hồi cuộn, rượu nho và bánh mì sốt lòng đỏ trứng,... Ăn toàn những món ngon.

Lumian quan sát vài giây rồi rời khỏi quán rượu cũ, không hề đi quấy rầy nhóm người Leah.

Lát sau, nhóm người Ryan đi ra, lại chuẩn bị tiếp tục tản bộ trong thôn Kordu, tìm người “nói chuyện phiếm”.

Lumian đứng trước mặt họ, dang rộng hai tay, tươi cười rạng rỡ dò la bắt chuyện.

“Buổi sáng tốt lành, các bắp cải của tôi ơi.”

Cậu nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Valentine khẽ co giật, còn Ryan và Leah thì một người ngượng ngùng, một người cười thích thú.

Bọn họ mặc trang phục giống hệt như mấy hôm trước, đến phương xa mà lại không mang thêm vài bộ quần áo để thay à? Lumian chú ý thấy Leah vẫn mặc một chiếc váy bó sát dáng suông làm bằng lông dê, một chiếc áo khoác nhỏ màu trắng cùng một đôi ủng Marsil cổ cao. Trên chiếc khăn che mặt kiêm nón chùm và trên đôi ủng còn có hai chiếc chuông bạc nhỏ treo lủng lẳng. Ryan vẫn mặc chiếc áo vải thô màu nâu và chiếc quần dài màu vàng nhạt. Trên đầu anh ta đội một chiếc mũ quả dưa đậm màu giản dị. Và Valentine cũng y như trước, mái tóc vẫn dính phấn thơm và gương mặt đã được trang điểm.

“Chào buổi sáng Lumian, có chuyện gì sao?”

Leah bình tĩnh hỏi.

“Các anh là bạn của tôi, không có chuyện gì thì tôi vẫn có thể đến chào hỏi mọi người mà.” 

Lumian đáp lời bằng vẻ mặt đầy buồn tủi.

Cậu bèn hỏi ngược lại:

“Tôi thấy các anh cứ đi trong thôn tìm người nói chuyện suốt mấy hôm nay, bộ có gì muốn hỏi sao?”

“Mọi người có thể đến tìm tôi mà. Các bắp cái à, tôi là bạn của các anh nên cần gì cứ đến hsỏi tôi!”

“Chúng tôi khó có thể tin được lời nói của cậu.”

Valentine không kìm được bèn lên tiếng. Ryan nghiêng đầu trừng mắt, ra hiệu bảo anh ta bĩnh tĩnh lại.

Lumian nở nụ cười:

“Vậy lời của người khác thì các anh sẽ hoàn toàn tin tưởng à?”

Leah chợt nghẹn lời, Ryan suy nghĩ một chút rồi nói:

“Thật ra cũng không thể tin sái cổ. Chúng tôi sẽ dựa vào câu trả lời của những người khác nhau và những điều chúng tôi quan sát được để đưa ra phán đoán toàn diện.”

“Thì đấy.”

Lumian xoè bàn tay ra.

“Nghe thử câu trả lời của tôi cũng không phải chuyện gì tồi tệ, ít ra thì có thể dùng để tham khảo.”

Ryan im lặng, theo bản năng liếc mắt nhìn xung quanh.

Buổi sáng tại làng Kordu, đa số dân làng đều ra đồng ruộng làm việc, hầu như chẳng có ai đến gần quán rượu cũ.

“Là thế này.”

Ryan cân nhắc từ ngữ nói.

“Chúng tôi đến đây để tìm một người.”

“Là linh mục giáo đường sao?”

Lumian cười hỏi ngược lại.

Ryan lắc đầu.

“Không phải.”

“Chúng tôi đến gặp linh mục giáo đường là để tìm được người kia.”

“Là ai vậy?”

Lumian tràn đầy hăng hái.

“Trong làng này ai tôi cũng biết hết, có lẽ tôi sẽ giúp được đấy.”

Ryan nghe vậy nhưng cũng không hào hứng mấy.

“Thật ra chúng tôi cũng không biết người đó là ai, năm nay bao nhiêu tuổi hay hình dáng ra sao.”

“Vào khoảng thời gian trước, chúng tôi có nhận được một lá thư đến từ làng Kordu. Trên thư không có kí tên nên bây giờ chúng tôi muốn tìm ra người viết lá thư này.”

Là người tố giác sao? Trong đầu Lumian chợt loé lên suy nghĩ này.

Cậu vờ ra vẻ nghi ngờ hỏi:

“Các anh bởi vì lá thư nọ mà mới đến làng này, vậy người kia không đi tìm các anh sao?”

“Không có.”

Leah trả lời thay cho Ryan.

“Có lẽ do người đó thiếu cảm giác an toàn, cho nên không hoàn toàn tin tưởng các anh chăng?”

Lumian rất nhập tâm và đầy nhiệt tình giúp họ đưa ra suy đoán.

“Các anh không thể phán đoán dựa theo nội dung của lá thư à?”

Cậu rất muốn biết lá thư này viết về điều gì.

Nếu như đối tượng chính là đám linh mục giáo đường, vậy thì cậu rất mong chờ kết cục của nó. Còn nếu như dính líu đến Aurora, thế thì cậu phải nhanh chóng đốc thúc chị gái chuyển nhà. Dù sao thì Aurora cũng thường xuyên thư từ qua lại với những “người bạn qua thư” của cô, nếu một trong những “người bạn qua thư” bị bắt, thì rất có khả năng cô sẽ bị liên lụy, mà manh mối chính là lá thư kia.









 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương