Sự Trở Lại Của Frozen Player
Chapter 60 Lớp Học Của Nữ Hoàng ( 3 )

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

“Ngươi thấy thế nào?” Seo Jun-ho hỏi đầy mong đợi. Mặc dù dưới bọng mắt là một đống quầng thâm, nhưng trái lại ánh mắt anh sáng ngời lấp lánh.

 

“……” Nữ hoàng băng giá kiểm tra thanh kiếm của anh một cách thận trọng trước khi gật đầu. Nhưng ngay sau đó, cô lại dùng sức đập nát nó.

 

“C-cái gì ?! Tại sao lại làm thế?! Thanh kiếm này hoàn hảo thế cơ mà!” Anh nhìn cô với ánh mắt đầy hoài nghi.

 

“Ồ, bản thân thanh kiếm kia vốn đã rất tốt rồi. Ta phá vỡ nó vì nó khiến ta rất là nản lòng.”

 

“……” Đầu cô ta bị chập mạch à? Sao đột nhiên lại thế này?

 

Anh ngã gục xuống sàn nhà, thần trí vẫn còn bàng hoàng. Nữ hoàng băng giá che miệng cười khúc khích.

 

“Ngươi đã tự tay làm được rồi đấy. Cũng chỉ đơn giản là… Phụt, phải mất 152 lần thử mà thôi.”

 

“Ta đã làm hết sức mình rồi đấy.”

 

“Ta biết rõ điều đó. Nhưng ngươi đã phải mất tới 152 lần thử chỉ để tạo ra một thanh kiếm duy nhất. Thế giới đúng là không công bằng.” Sau khi hoàn thành việc trả thù, cô cười sảng khoái rồi kiểm tra thời gian đồng hồ trên tường. “Ta sẽ cho ngươi năm giờ để ngủ nghỉ lấy sức lại vậy.”

 

“… Hoo, ít nữa ta lại phải làm thanh giáo à?”

 

“Không, khóa học chế tạo vũ khí không còn cần thiết nữa.”

 

Seo Jun-ho có vẻ ngạc nhiên. “Rồi sao?”

 

“Như ngươi mong muốn thôi, ta sẽ dạy ngươi cách khống chế nguyên tố Băng giá sao cho tốt nhất.”

 

“Không phải phàn nàn gì đâu nhưng mà sao lại đột ngột thế?”

 

“Ta là người hay thay đổi thất thường đó thì sao. Liệu mà nhớ đi.”

 

“Cái đó thì có gì mà khoe khoang ra kia chứ…” Cảm giác mệt mỏi, kiệt sức bao trùm lấy toàn thân, và Seo Jun-ho ngã xuống nền nhà rồi bắt đầu ngáy ngủ. Anh đã liên tục chế tạo kiếm không ngừng nghỉ trong suốt hai ngày trời, một khi được nghỉ ngơi là sự mệt mỏi ập đến không lường trước. Nữ hoàng băng giá theo dõi anh rồi lẩm bẩm một mình.

 

“Anh ta đúng là có tài năng bẩm sinh, đã thế còn là một tên có đạo đức làm việc đáng sợ nữa chứ... Thế giới này đúng là quá không công bằng.” Cô dùng ngón tay ra hiệu, cẩn thận dùng túi ngủ che người anh lại.

 

“… Trở nên mạnh mẽ hơn nữa đi. Như vậy ngươi mới có năng lực bảo vệ những thứ quý giá của mình.” Cô nói một cách chân thành, sâu thẳm từ trong trái tim mang theo một chấp niệm vì chưa thể làm được điều đó trong quá khứ. Nụ cười buồn bã có phần mất mát hiện lên trên khóe môi cô, không hề phù hợp với ngoại hình lạnh băng như thường lệ ấy.

 

 

 

* * *

 

 

 

Cốc cốc.

 

Những giọt nước rơi trên mặt Seo Jun-ho khiến cho anh khó chịu mà động đậy.

 

…Lạnh thế. Trần nhà bị dột à? Anh lau mặt rồi từ từ mở mắt.

 

“Ồ, ngươi tỉnh rồi à?” Nữ hoàng băng giá bay qua lượn lại trên người anh, đang làm tan chảy một quả cầu tuyết trong tay.

 

Seo Jun-ho cảm nhận được sự hiện diện của cô ấy. “…. Ta là một người chơi, vì vậy các giác quan của ta rất nhanh nhạy, biết không? Lẽ ra ngươi chỉ cần mở miệng bảo ta thức dậy là được rồi.” Anh bực bội mà lầm bẩm phàn nàn.

 

“Ta thừa biết. Chỉ đơn giản là ta thích tưới nước lên mặt ngươi mà thôi. Vấn đề gì?”  

 

“Ngươi không thấy mình rất xấu tính à?” Seo Jun-ho khinh khỉnh nói.

 

Ngồi dậy một cái, phần sau lưng đau điếng. Anh quay lại nhìn, chỉ thấy chiếc túi ngủ đang nằm trơ trọi cạnh tường.

 

“Nếu ngươi thấy ta đang ngủ thì cũng nên tốt bụng lấy hộ ta cái túi ngủ đi chứ.”

 

“Ồ chết. Ta vô ý ghê, cũng không biết nó ở ngay gần đây.”

 

“Thôi được rồi.” Seo Jun-ho đứng dậy và đi vào phòng tắm rồi tắm rửa sạch sẽ. Anh thay một bộ quần áo mới, uống một chai nước và ăn ba viên thuốc vào bữa sáng.

 

“Vậy hôm nay ngươi sẽ dạy ta cái gì đây?”

 

“Tốc độ.”

 

“Tốc độ?”

 

Cô gật đầu.

 

Với một cái hất cổ tay nhẹ nhàng, trong nháy mắt một thanh kiếm đã được tạo ra.

 

“0,28 giây… Sức mạnh của ta thực sự yếu hơn nhiều rồi đấy. Ngươi thử làm một cái đi.”

 

Anh còn chậm hơn nhiều. 

 

“3,85 giây. Nói thử xem tại sao giữa ta và ngươi lại có sự chênh lệch khác biệt lớn đến vậy đi.”

 

“Vấn đề không phải nằm ở luyện tập sao? Ta mới chỉ bắt đầu có được kỹ năng này cách đây ba tháng, nhưng ngươi lại dùng nó cả đời rồi cơ mà. ”

 

Nữ hoàng băng giá lắc đầu. “Đó cũng được coi là một nguyên nhân, nhưng sự khác biệt giữa các phương pháp của chúng ta lại chỉ là một vấn đề cơ bản mà thôi.”

 

“Đó là cái gì?”

 

“Đơn giản.” Cô chỉ tay, một cục băng bắt đầu từ từ hình thành. “Đây là cách ngươi đang sử dụng khả năng của mình để tạo ra vũ khí. Còn đây…”

 

Nứt. Lại một khối băng mới được tạo ra ngay lập tức. Không giống như cái hồi nãy, quả cầu này bắt đầu hình thành từ cả hai đầu.

 

“Nếu ngươi đóng băng nó từ các hướng khác nhau, tốc độ hình thành nó tất nhiên sẽ nhanh hơn nhiều.”

 

“Ah…!” Seo Jun-ho vỗ tay hiểu rõ. Cứ việc không muốn thừa nhận điều đó, nhưng nói thật cô ấy chính là một giáo viên có năng lực, lấy hình ảnh thực chất để minh họa dễ hiểu hơn nhiều.

 

Mình hiểu rõ rồi. Khi mình dùng nguyên tố để đóng băng mọi thứ, nó chỉ hình thành theo một hướng nhất định.

 

Khi tạo ra một thanh kiếm, anh bắt đầu hình thành từ phía tay cầm rồi cuối cùng là lưỡi kiếm. Tương tự như khi tạo ra một mũi tên, anh sẽ bắt đầu với việc kiến tạo thanh tên rồi dần dần đến đầu mũi tên. Nhưng nếu thực hiện chúng cùng một lúc, tốc độ kiến tạo sẽ nhanh hơn rất nhiều.

 

“Hiểu rồi thì thử coi xem nào.”

 

“Thế này à?”

 

Rắc rắc! Một thanh kiếm được tạo ra ngay lập tức.

 

“1,29 giây…” So với 3,85 giây trước đó, tốc độ lần này nhanh hơn nhiều.

 

“Không tệ lắm. Đừng quên những gì ta vừa dạy cho ngươi.”

 

“Ta nên luyện tập thêm với mấy cái kỹ năng này. Hơn nữa cũng còn tồn tại nhiều vấn đề về cuộc chiến lắm.” Anh cần rèn luyện phản xạ cơ bắp để cơ thể có thể phản ứng trước đầu óc. “Vậy, ngươi còn dạy ta điều gì nữa?”

 

“… Ta sẽ chỉ làm mẫu một lần thôi đấy, chú ý nhìn cho kỹ vào.”

 

Nữ hoàng băng giá thở nhẹ ra. Tên nhân loại đó tiếp thu kĩ năng của cô quá nhanh. Cũng chẳng biết sẽ mất thời gian bao lâu cho đến khi cô không còn gì để dạy anh ấy nữa đây.

 

Đúng là làm người không yên tâm mà.

 

 

 

* * *

 

 

 

Các thư ký đang trò chuyện sau giờ nghỉ trưa.

 

“Haa, mấy hôm nay tôi rất là ghen tị với cô Si-eun đấy.”

 

“Tôi? Tại sao?” Cô ngạc nhiên hỏi. Các thư ký khác lập tức trả lời.

 

“Thì tất nhiên là vì ông chủ của cô là người chơi Seo Jun-ho rồi còn gì nữa."

 

“Gần đây anh ấy sao rồi? Ổn không?”

 

“Thì, anh ấy cũng đẹp trai và lịch sự. Tôi ghen tỵ quá đi mất.”

 

“Tôi cá là ngài Jun-ho sẽ không bao giờ sai cô chạy tới chạy lui suốt nhiều giờ với cả bắt cô chạy việc vặt vào lúc nửa đêm đâu.”

 

Cha Si-eun bối rối trước hàng loạt câu hỏi đột ngột. “Có người chơi bắt cô chạy việc giữa đêm sao?”

 

“Cô hỏi kỳ thế? Tất nhiên là có rồi.”

 

“Thực tế là hầu hết người chơi nào chả thế.”

 

“Họ lúc nào cũng luôn miệng ra sai sử ngay cả từ những điều nhỏ nhất.”

 

Cha Si-eun vừa nhấm nháp ly cà phê đá vừa lắng nghe những lời phàn nàn của họ. Mình hiểu rồi. Có lẽ cũng chỉ có bản thân là được làm việc thoải mái nhất. Đây cũng đúng thật là một nhận thức mới mẻ đấy chứ.

 

Tất nhiên, điều đó cũng không phải chính xác hoàn toàn. Họ không biết rằng Cha Si-eun đã phải xoay sở để trả lời hơn 1200 email và 500 cuộc điện thoại mỗi ngày.

 

“Tôi nghe tin đồn rằng bây giờ anh ấy đang ở trong phòng huấn luyện. Anh ấy sẽ ở trong đó bao lâu thế?”

 

“Tôi cũng không biết. Có lẽ đến tầm này là anh ấy chuẩn bị ra rồi.”

 

“Thật là chăm chỉ.”

 

“Chính vì anh ấy làm việc chăm chỉ nên hiện tại anh ấy mới có thể đứng lên vị trí cao như vậy.”

 

Đã hai tuần trôi qua kể từ khi Seo Jun-ho bước vào phòng tập. Anh ấy đã nói với cô rằng huấn luyện sẽ mất ngần ấy thời gian, vậy nên rất có thể hôm nay anh ấy sẽ hoàn thành. 

 

Ping.

 

Vita của cô vang lên. Cha Si-eun kiểm tra tin nhắn, ngay sau đó đột ngột đứng dậy.

 

“Ôi trời, anh ấy ra ngoài rồi.”

 

“Ai ra ngoài? Người chơi Seo Jun-ho sao?”

 

“Thôi cô nên đi đi.”

 

Cha Si-eun vẫy tay chào tạm biệt mọi người rồi nhanh chóng đi đến tầng nơi có nhà hàng. Tìm Seo Jun-ho đúng là không cần tốn nhiều công sức, bởi cô chỉ cần đơn giản chú ý vào nơi nào có nhiều người đang tụ tập vây quanh nhìn chằm chằm là có thể tìm thấy được.

 

“Anh Jun-ho!”

 

“Suỵp.” Seo Jun-ho nhanh chóng giải quyết xong một bát mì ramen trong khoảng thời gian ngắn khi cô đang chạy đến. Anh vẫy tay. “Lâu ghê nhỉ, Thư ký Cha.”

 

“Vâng, đúng vậy. Nhưng… ” Khi nhìn thấy anh, cô có thể cảm thấy một điều gì đó mà không thể diễn tả bằng lời được. Có gì đó biến hóa.

 

Nhưng cô lại không thể hiểu rõ ràng anh ấy đã thay đổi ở chỗ nào. Thể chất bên ngoài không khác biệt gì là bao so với hai tuần trước anh ấy mới bắt đầu huấn luyện, ngoại trừ thực tế là mái tóc đã dài ra một chút.

 

…Ah! Cô nhận ra rằng ánh mắt vốn sắc lạnh đạm bạc kia đã dịu đi, dần trở nên tương tự như người khác rất nhiều. Cha Si-eun ngay lập tức hiểu được ý nghĩa đằng sau sự thay đổi ấy.

 

“Chúc mừng anh đã thành thạo khống chế nguyên tố.”

 

“Cảm ơn cô. Mắt cô tinh tường phết đấy chứ.” Anh trộn bibimbap (cơm trộn) của mình, trông có vẻ hơi xấu hổ. “Cũng không đến mức thành thạo đâu.” 

 

Anh lẩm bẩm.

 

“Người ta nói rằng các võ sĩ bậc thầy coi việc kiểm tra ánh mắt đối thủ của họ chính là điều kiện tiên quyết để đánh giá lẫn nhau.” Đó là bởi vì hầu hết họ đều có ánh mắt quá mức sắc bén. Lần đầu tiên khi Gong Juha gặp Seo Jun-ho, cô đã cố gắng thăm dò anh cũng chính là bởi vì điều đó. Mặc dù sức mạnh thực thụ và nguồn năng lượng vốn có của bản thân dễ dàng che đậy hơn, nhưng đôi mắt sẽ khó có thể lừa người.

 

Điều đó cũng là một kiến thức rất hữu ích mà mình học được. Khi còn là Bóng Ma, anh đã hoàn thiện việc che giấu sức mạnh của mình. Nhưng lý do khiến đôi mắt của anh trở nên sáng như vậy là vì kỹ năng Băng Giá. Năng lực tiềm ẩn của nó mạnh mẽ đến mức không thể che giấu được.

 

Nữ Hoàng Băng Giá cũng rất hữu ích đấy chứ. Đến giờ thì cái tin đó cũng được coi là cũ rích rồi. Sau khi học cách xử lý đúng cách nguyên tố Băng Giá, anh đã đạt đến một trình độ thành thạo cao hơn nhiều. Mặc dù các chỉ số sức mạnh liên quan vẫn còn duy trì ở mức cũ như hai tuần trước đó, nhưng thực chất là bây giờ thực lực của anh đã mạnh hơn ít nhất 1,5 lần. Cũng chẳng trách tại sao người chơi luôn phải tiếp tục đào tạo và không ngừng tinh chỉnh các kỹ năng của họ.

 

“Cô đến vừa lúc đấy. Tôi đang định đi đặt vé máy bay.”

 

“Đến đâu… Ồ.” Gong Juha chợt nhận ra câu hỏi của mình thật vô nghĩa. “Đến vùng Tây Tạng ở Trung Quốc. Tôi sẽ đặt một chuyến bay vào sáng mai.”

 

“Cảm ơn cô.” Seo Jun-ho tươi cười rạng rỡ. Thư ký của anh cũng rất thạo nghề và không kém chuyên nghiệp đó chứ.

 

////

 

“……” Seo Jun-ho đột nhiên đứng chững lại, quay người nhìn về phía sau. Những đỉnh núi và cao nguyên ngồn ngộn đang lấp đầy tầm nhìn, sừng sững đến mức mắt thường có thể dễ dàng nhìn thấy.

 

“Thật là một nơi tuyệt đẹp. Mình chưa bao giờ nghĩ rằng thế giới loài người sẽ tồn tại nhiều lâu đài kỳ dị như thế này đâu đấy.” Ngay cả Nữ Hoàng Băng Giá cũng rất ấn tượng.

 

Cao nguyên Tây Tạng, còn được tụng xưng là “Nóc nhà của thế giới”, là một chốn đặc biệt, kì dị có độ cao trung bình 4.500 mét. Nơi đây là chốn dừng chân cho các nhà tiên tri  để tìm kiếm sự khổ hạnh, và cũng một điểm du lịch nổi tiếng với hàng triệu du khách viếng thăm mỗi năm.

 

Và ba mươi năm trước, nơi đây đã trở thành một nơi thiêng liêng đối với những người chơi.

 

“Hang động Thử thách ở đây à?”

 

Seo Jun-ho gật đầu. “Đúng thế, chúng ta chỉ cần đi xa hơn một chút là đến.”

 

“Nhanh lên. Ta muốn xem nó càng sớm càng tốt.” Nữ Hoàng Băng Giá kéo đầu tóc của Seo Jun-ho rồi bắt đầu tiếp tục xuất phát. Ba giờ sau anh đã đặt chân đến Hang động Thử thách.

 

Lối vào của Hang động nằm trong một căn lều lớn của bộ tộc Tây Tạng, rộng hàng nghìn mét vuông.

 

“Chào mừng, khách du lịch. Tên tôi là Jampa, tôi là người trông coi ở đây.”

 

Anh ta mặc trang phục đặc trưng của các bộ tộc Tây Tạng và thè lưỡi chào hỏi. Đó là một cử chỉ lạ lùng và kì dị, nhưng đó lại là một cách chào hỏi độc đáo đối với người Tây Tạng.

 

Lần đầu thấy mấy cách chào hỏi này mình đã rất là bối rối luôn đấy.

 

Nữ hoàng băng giá cũng tương tự. Cô kéo tóc Seo Jun-ho, có vẻ vô cùng khó hiểu.

 

“K-Ký chủ, người đàn ông đó đã lè lưỡi với ngươi. Sao hắn lại làm như vậy chứ?”

 

“Cảm ơn vì đã chào đón. Tôi cũng biết đó là cách chào hỏi truyền thống của người Tây Tạng.”

 

“À, vậy là anh biết rồi nhỉ. Hiệp hội đã liên hệ trước với tôi. Để tôi dẫn anh vào phòng của mình nhé.”

 

“Không cần đâu.” Seo Jun-ho đưa túi cho anh ta rồi lắc đầu. “Chỉ làm phiền anh cất hành lý hộ tôi là được rồi.”

 

“Thế còn anh thì…?"

 

“Tôi sẽ vào Hang động ngay lập tức.”

 

Anh đã nghỉ ngơi trên máy bay, cũng đã làm ấm cơ thể trong khi đi bộ lên núi rồi. Cơ thể của anh lúc này đang ở trạng thái tốt nhất để phục vụ cuộc chinh phạt sắp tới.

 

“Ho, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ hộ tống anh đến đó vậy.”

 

Seo Jun-ho đưa túi của mình cho người khác rồi tiến vào trong lều. Không giống như hầu hết các lều khác, các bức tường rất dày và rắn chắc, gió ngoài trời không thể lọt vào, và nó còn có một dung tích đủ lớn để chứa hàng trăm phòng lớn nhỏ khác nhau.

 

“Đường khá trơn trượt đấy, thế nên xin vui lòng để ý dưới chân của mình.”

 

Họ bắt đầu đi xuống một cầu thang dẫn xuống phía dưới. Càng đi sâu xuống dưới lòng đất bên dưới, những bức tường xung quanh bắt đầu thay đổi dáng hình trở thành những bức vách bao quanh đầy đồ sộ của một hang động ẩn nấp. Sau khi đi đường một lúc lâu, họ đến một hang động trống rỗng, mát mẻ. Cánh cổng kia đang đứng trước mặt họ.

 

“Đây là Hang động Thử thách.”

 

Nó trông y hệt không thay đổi gì, tựa như lần cuối mà anh từng đến đây. Trên thực tế, anh cũng thấy khá nhớ nơi này.

 

“Thông tin cánh cổng.”

 

⟪Hang động Thử thách⟫

 

Điều kiện tiến nhập: Cấp độ 25–30

 

Mũ lưỡi trai: ∞

 

Điều kiện rõ ràng: ∞

 

Độ khó: ∞

 

Hang động Thử thách được biết đến là Cánh cổng kỳ lạ nhất đã xuất hiện trong ba mươi năm qua. Có rất nhiều Cánh cổng chưa được chinh phạt như thế này, nhưng Hang động Thử thách lại là một ngoại lệ, nơi con người không thể dùng sức mình để can thiệp thiết kế cũng như không thể sửa chữa được những quy tắc nó vốn có. Nó đánh giá từng người chơi theo các điều khoản của riêng mình.

 

[Bảng xếp hạng Hang động Thử thách]

 

1. Bóng Ma - cấp 9

 

1. Rahmadat Khali - cấp 9

 

1. Tenmei Mio - cấp 9

 

……

 

1. Wi Cheon-hak - cấp 9

 

1. Shin Sung-hyun - cấp 9

 

1. Kim Woo-joong - cấp 9

 

……

 

Danh sách xếp hạng toàn là những cái tên quen thuộc. Rõ ràng là anh và đồng đội của mình có tên ghi danh ở trên đó - Nine Heavens cũng vậy.

 

Mình còn cứ nghĩ là mấy cái kỷ lục này sẽ bị phá vỡ sau 25 năm cơ chứ.

 

Nhưng anh lại là ngươi biết rõ hơn ai hết. Tuy bạn sống sót sau nỗi kinh hoàng của cấp 9, nhưng để bước sang chinh phục cấp độ thứ 10 lại là điều vô cùng khó.

 

“Chúng tôi cũng không biết nhiều về Cánh cổng, vì vậy tôi không có nhiều thông tin để cung cấp cho anh. Nhưng… ” Jampa đan hai tay vào nhau. “Cầu mong những cơn gió đông bắc sẽ phù hộ cho những ngày sắp tới của anh.”

 

“Và anh sẽ không phải khuất phục trước bất kì cơn gió dữ dội hơn nào khác.”

 

Jampa có vẻ hạnh phúc khi đáp lại lời chào của bộ tộc mình. Seo Jun-ho đã bỏ anh ta lại phía sau rồi một mình bước vào Hang động. Ngay khi anh bước vào, một thông báo lại đột ngột hiện lên.

 

[Lỗi.]

 

[Tiến nhập lần hai. Cần có giấy phép từ Quản trị viên.]

 

Một cách thức tiến nhập mới, hoàn toàn khác với lần trước.

 

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương