Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

 

Silkid (4)

 

Urha đến để báo cáo những gì đã xảy ra với Thủ Lĩnh Vĩ Đại, vì vậy Frey đã quay trở về doanh trại một mình.

 

Snow và Nora đã phần nào đoán trước được về sức mạnh của Frey, vì vậy bọn họ cũng không ngạc nhiên gì mấy về việc cậu ấy có thể đóng băng hàng nghìn tên quái vật chỉ trong chốc lát như vậy.

 

Thay vào đó, người đang cảm thấy ngạc nhiên nhất vào lúc này lại chính là Pháp sư, Beniang.

 

Cô ấy nhìn sang phía Frey và không thể không hỏi với giọng điệu vô cùng kinh ngạc.

 

"Rounder Frey thực sự đã đạt đến 9 sao à?"

 

"Không phải ta đã nói rồi hay sao?"

 

"…Ah.  Đúng thật. Cậu đã nói rồi. Ahaha. ”

 

Beniang bật ra một tiếng cười yếu ớt.

 

 “…”

 

 Frey đã nhìn thấu được ý định của cô ấy.

 

 Vào lúc đó, Frey quay đầu lại và nói với mọi người.

 

 “Agni nên nhận ra được câu thần chú đó.”

 

 "Ta đoán hắn sẽ thấy được nó thôi."

 

 Đôi mắt của Snow sáng dần lên.

 

 "Ngươi đang cố tình thu hút sự chú ý đấy ư?"

 

 “Ta đã nghe mọi người nói rằng Agni vẫn còn đang ở Talhadun. Chúng ta cần phải biết liệu rằng hắn ta có đang bị ràng buộc ở bên trong khu vực đó hay không. "

 

 “Đó là một canh bạc vô cùng mạo hiểm. Nếu như hắn ta thật sự đích thân đến đây thì sao? ”

 

 "Hắn ta sẽ không làm thế đâu."

 

 Frey biết rằng có một thứ bậc ẩn giấu tồn tại giữa các Bán Thần. Tất nhiên, điều này không có nghĩa là có sự tách biệt rõ ràng giữa cấp trên và cấp dưới.

 

 Về cơ bản thì, đúng là tất cả các Bán Thần dưới quyền của Lord đều được cho là bình đẳng.

 

 Tuy nhiên, có một chút ranh giới giữa bọn chúng.

 

 Cũng giống như Hydra, người mà Riki đã giết chết trong quá khứ. Ả là một trong những thuộc hạ của Ananta.

 

 Ba tên Bán Thần đã lao đến để giúp đỡ cho Leyrin cũng rất có thể là cấp dưới của ả.

 

 Và có lẽ lũ Bán Thần hiện đang ở Silkid cũng là thuộc hạ của Agni.

 

 "Tin đồn về ta chắc chắn sẽ lan truyền khắp cả Silkid."

 

 Những bông tuyết đã xuất hiện trên sa mạc chắc chắn sẽ có tác dụng đúng như những gì cậu muốn.

 

 Và chắc chắn rằng tin tức về điều này sẽ sớm đến được tai của Agni.

 

 Nora nói với một giọng điệu bình tĩnh.

 

 “Điều gì sẽ xảy ra nếu một tên Bán Thần nào đó đến đây? Thiệt hại có thể lan rộng đến cả thành phố này ”.

 

 “Đó là lý do tại sao ta đang nghĩ đến việc chuyển đổi chúng thành các nhóm nhỏ riêng biệt từ bây giờ.”

 

 "Mm?"

 

 Snow nhíu mày.

 

 "Ngươi hãy giải thích rõ hơn chút đi."

 

 “Từ bây giờ, ta sẽ đi vòng quanh cả Silkid và thu hút nhiều sự chú ý nhất có thể. Ta sẽ đối phó với bất kỳ sinh vật nào bọn Bán Thần tạo ra mà ta gặp một cách ngẫu nhiên, và nếu ta gặp phải tên Bán Thần nào đó, ta sẽ không tránh khỏi một cuộc chiến. "

 

 Riêng Agni là ngoại lệ duy nhất.

 

 Một Khải Hoàn không phải là thứ mà Frey có thể dễ dàng đối phó vào lúc này.

 

 “Trong thời gian chờ đợi, ngươi sẽ tham gia cùng với Ivan, đến gặp Thủ Lĩnh Vĩ Đại của Silkid, và cố gắng đề xuất việc chiến đấu chống lại Agni cùng với anh ta.”

 

 Mắt Nora đột nhiên sáng lên.

 

 “Tham gia cùng với Ivan ư. Ta thích ý tưởng đó."

 

 "Nhưng ta cũng không chắc liệu Thủ Lĩnh Vĩ Đại đó có đồng ý hay không vì hiện tại thì Silkid đã mất phần lớn lực lượng chiến đấu trong trận chiến vừa qua."

 

 "Chúng ta sẽ phải làm cho anh ta đồng ý bằng bất cứ giá nào."

 

 Người đứng đầu, vị Thủ Lĩnh Vĩ Đại Tuarik là người không thể thiếu để giúp đỡ trong việc hợp nhất các chiến binh Silkid lại.

 

 Nora khẽ nghiêng đầu.

 

 “Nhưng Frey, không có ngươi, sẽ rất khó chịu khi phải đối phó với những sinh vật như thế. Và sẽ rất gay go nếu bọn ta không thể tránh được một cuộc chiến với tên Bán Thần nào đó. ”

 

 Sự hiện diện của một Pháp sư trong cuộc chiến với một Bán Thần giống như sự khác biệt giữa bầu trời và mặt đất vậy.

 

 Nhưng Frey chỉ lắc đầu.

 

 “Lo lắng đó là việc không cần thiết vào lúc này. Đang có một Pháp sư xuất sắc ở ngay bên cạnh ta đây”.

 

 Ánh mắt của Frey hướng thẳng về Beniang.

 

 Rõ ràng là cô ấy đang rất run sợ.

 

 "T-, tôi ư?"

 

 “Với những kỹ năng mà hội trưởng Beniang có bây giờ. Có cô ấy là quá đủ để thế chỗ của ta rồi”.

 

 “Nh-, nhưng…mà”

 

 Đôi mắt cô ấy khẽ rung động. Đôi bàn tay của cô ấy đang được siết chặt vào nhau một cách vụng về, bắt đầu run lẩy bẩy.

 

 Beniang dường như đã trở nên đáng sợ hơn nhiều vào lúc cô ấy ở trong cuộc họp các Circle trước kia, hơn là bây giờ. Vẻ bề ngoài kiên định của cô ấy vào thời điểm đó hiện đang bị ảnh hưởng khá nhiều.

 

Bởi vì điều này mà Frey đã cảm thấy rất thất vọng.

 

 Nếu Frey không xuất hiện vào lúc này, cậu chắc chắn rằng bản lĩnh của Beniang sẽ còn kiên cường hơn thế rất nhiều.

 

 Frey liền lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

 

 "Hội trưởng Beniang."

 

 "V ... vâng?"

 

 “Chúng ta ra kia nói chuyện một lát nhé? Chỉ hai chúng ta mà thôi."

 

 "Ch-, chỉ hai chúng ta thôi ư?"

 

 Frey gật đầu và nhìn thẳng vào đôi mắt đang mở to của Beniang.

 

 "Đúng vậy. Chỉ hai người chúng ta thôi."

 

 * * *

 

 Màn đêm buông xuống, tiết trời sa mạc lạnh buốt đến mức lạ thường. Có lẽ đó là hậu quả của ma thuật Bão Tuyết mà Frey đã thực hiện lúc đó.

 

 Một cơn gió lạnh thổi qua, như thể nó sẽ đóng băng cả trái tim của cô.

 

 Frey đi lên đỉnh ngọn tháp cùng với Beniang đang bước phía sau. Khi họ lên được đến đó, cậu ấy yêu cầu các vệ sĩ vui lòng dành cho họ một chút không gian riêng.

 

 Các lính canh gật đầu một cách không do dự trước khi đi xuống.

 

 "Ph-, Pháp Sư Vĩ Đại."

 

 "Ngài ấy thật tuyệt vời…"

 

 Hai người bọn họ có thể nghe thấy được tiếng của những người lính canh đang thì thầm với nhau khi họ chuẩn bị rời đi.

 

 “Cậu thật tuyệt vời, Frey.”

 

 Giọng của Beniang vang lên trong không khí lạnh giá của mùa đông. Cô ấy đang nhìn chằm chằm vào đường chân trời đen sẫm với một ánh mắt trống rỗng.

 

 Sa mạc tối tăm trông giống như một mặt biển đen tối, không thể nhìn thấy được hết độ sâu của nó. Những mảnh băng nằm đó đại diện cho vẻ đẹp của thời điểm này một cách hoàn hảo.

 

 Frey không trả lời lại.

 

 “Ta đã nghĩ như vậy ngay từ lúc mọi thứ bắt đầu. Cậu vẫn luôn di chuyển một cách tự tin, không ngại ngần gì cả. Như thể cậu đã nhìn trước được cả một vài bước trước khi đưa ra quyết định đúng đắn của mình. So với cậu thì, trông ta thật…”

 

 "Đáng thương hại?"

 

 Beniang bối rối trước khi khẽ gật đầu.

 

 "Đúng vậy."

 

 “…”

 

 Frey có thể thấy rõ những lo lắng của cô ấy vào lúc này. Đó không phải là sự ghen tị hay mặc cảm. Frey biết rõ Beniang không phải kiểu người hay ghen tị với thành công của người khác, cũng sẽ không nghĩ quá cao về bản thân để rồi tự mang mặc cảm vào mình.

 

 Cô ấy chỉ đang cảm thấy nghi ngờ sâu sắc về bản thân của mình.

 

 “… Frey, ta đã luôn muốn nói điều này từ rất lâu rồi. Ta chắc chắn rằng cậu sẽ là người sẽ lãnh đạo Circle Trowman- ”

 

 "Chỉ mới một lúc gần đây thôi, người bạn thân nhất của ta đã tỉnh dậy."

 

 Beniang dừng lại trước những lời nói bất ngờ đó của cậu.

 

 "H- hả?"

 

 “Từ một giấc ngủ rất rất dài. Ta đã từng nghĩ rằng ta sẽ không bao giờ có thể gặp lại cậu ấy thêm một lần nào nữa. Quả thực là… đã rất lâu kể từ lần cuối ta có thể gặp lại cậu ấy. ”

 

 "Ah. C- chúc mừng cậu."

 

 Bất chấp sự bối rối của cô lúc này, Beniang vẫn đang gửi lời chúc mừng đến Frey. Đó là vì cô ấy có thể nghe thấy được sự chân thành tràn ngập trong giọng nói đó của Frey.

 

 Gương mặt của cậu hiện tại cũng tràn ngập niềm vui và hạnh phúc.

 

 Vì Frey thường là một người vô cùng kiệm lời, cô ấy không thể không tự hỏi liệu rằng người đó là ai mà có thể mang lại niềm vui đến như thế cho cậu ấy.

 

 ‘Một giấc ngủ dài cơ à.’

 

Điều đó có nghĩa là gì chứ?  Liệu rằng người bạn đó của cậu ấy có từng bị thương không?

 

 Hay cậu ta mắc phải một căn bệnh nan y?

 

 Ngay cả khi Beniang trầm ngâm với đống suy nghĩ đó trong im lặng, Frey vẫn đang tiếp tục.

 

 “Cậu ấy thật sự là một chàng trai tốt hơn ta rất nhiều. Giống như cái cách mà hội trưởng Beniang nghĩ về ta, ta cũng đã nghĩ về cậu ấy như thế. Cậu ấy là một người bạn vô cùng tốt, cậu ấy mạnh mẽ, và khôn ngoan. Cậu ấy là một người bạn tốt, người luôn tôn trọng niềm tin của ta về bất cứ chuyện gì ta quyết định”.

 

 Thật sự là những lời nói từ tận đáy lòng của Frey.

 

 Đối với Frey – à không, đối với Lukas – Schweiser luôn là người bạn tốt nhất và là một người huấn luyện cho cậu ấy cách sống đúng với bản thân.

 

 Chính cậu đã có thể học hỏi được rất nhiều thứ từ việc quan sát thái độ của Schweiser đối với cuộc sống đời thường.

 

 “Cậu ấy là một chàng trai đáng kinh ngạc, nhưng kỳ lạ thay, cậu ấy lại không bao giờ nhận bất kỳ một người đệ tử nào. Điều đó đã xảy ra như vậy trong suốt một quãng thời gian khá dài. Cậu ấy chắc chắn có thể dạy dỗ người khác giỏi hơn ta và cậu ấy cũng vị tha hơn ta rất nhiều, nhưng đến cuối cùng, ta lại mới là người được gọi là Bậc Thầy Vĩ đại ”.

 

 "Bậc Thầy Vĩ Đại ư?"

 

 Một tia kinh ngạc hiện lên trong ánh mắt của Beniang.

 

 Frey lại lặng lẽ tiếp tục.

 

 “Cách đây không lâu, cậu ấy đã bắt đầu đặt sự quan tâm của mình khi biết về Circle. Ta hoàn toàn hiểu được điều đó. Sau tất cả thì ta vẫn như vậy.  Cậu ấy cảm thấy tò mò về cách thế hệ trẻ kế thừa ý chí của bọn ta để chiến đấu chống lại các Bán Thần. Và cậu ấy chắc chắn là người quan tâm nhất đến Circle Strow Necklaces. ”

 

 Đó là lẽ tự nhiên vì Circle đó là một hội kế thừa cái tên của cậu ấy.

 

 “…”

 

 Beniang không thể nói thêm điều gì được nữa.

 

 Cô ấy thậm chí còn không thể nhấc nổi một ngón tay lên. Toàn bộ cơ thể của cô ấy đã bị đóng băng.

 

 Tuy nhiên, ánh mắt của cô ấy vẫn dán chặt vào miệng của Frey lúc này.

 

Riêng Frey thì vẫn còn lạc bên trong giấc mơ của chính mình.

 

 “Nhưng ta đã không nói với cậu ấy tất cả mọi thứ về Circle Strow Necklaces.  Vì ta biết nếu ta làm như vậy, cậu ấy sẽ vô cùng thất vọng. Ta không muốn nhìn thấy vẻ mặt cay đắng của cậu ấy một chút nào. "

 

 Frey khẽ cau mày.

 

 “… Tên của người bạn đó.”

 

 Beniang cuối cùng cũng có thể mở miệng. Frey tiếp tục nhìn vào khoảng không khi cậu ấy nói.

 

 "Schweiser Strow."

 

 “Nh-, Nhà Giả Kim Vĩ Đại ư…”

 

 Beniang gần như đã ngã quỵ ngay tại đó vì cô ấy bị mất đi cảm giác ở chân.

 

 “Đáng lẽ ta không nên làm vậy, nhưng khi ta phát hiện ra Circle Strow Necklaces đã dần bị thối rữa, điều đầu tiên ta nghĩ đến là…”

 

 Một nụ cười nhỏ khẽ nở trên môi của Frey.

 

 "Rằng ta quả là một chàng trai may mắn."

 

 “A-, ah…”

 

 "Ta đã cảm thấy rất hạnh phúc. Rằng ngay cả khi đã 4.000 năm trôi qua, ý chí của ta vẫn được kế thừa một cách hoàn hảo. Không, nó thậm chí còn được thực hiện một cách tốt hơn. Ta rất tự hào vì mọi người là những người đã mang cái tên của ta kế thừa theo năm tháng”.

 

 “F-, Frey.  K-, không, cậu không thể… ”

 

 Đôi mắt của Frey cuối cùng cũng hướng về phía của Beniang.

 

 Ánh mắt của cậu chứa đầy sự ấm áp và ân cần mà cô chưa từng cảm nhận được từ trước đây.

 

 "Cảm ơn cô."

 

 “… !!”

 

 Khi bản thân nghe được những lời đó, Beniang đã trở nên vô cùng xúc động, cô ấy đã không thể kìm nén được những giọt nước mắt của mình.

 

 “Ta đã muốn nói điều này rất lâu kể từ lần đầu tiên ta gặp cô. Cảm ơn rất nhiều."

 

 Nước mắt dần dần lăn trên má của Beniang.

 

 “K-, không. T, tôi… tôi đã làm… m-, mọi thứ đang sụp đổ… mọi thứ đang sụp đổ… ”

 

 Beniang cố gắng giữ im lặng, nhưng có một âm thanh gì đó phát ra từ bên trong cổ họng của cô.

 

 “Circle đã tan rã ... vì tôi là người điều hành nó. Mọi thứ thật khó. Tôi thật sự đã muốn chết… Tôi đã muốn rời khỏi ngọn tháp và cố gắng trốn chạy rất nhiều lần! Nhưng cuối cùng thì tôi không thể. Tôi, tôi… ”

 

 Khuôn mặt cô ấy đỏ bừng lên vì xấu hổ. Beniang vừa nói vừa khóc.

 

 Cô biết rõ điều này, nhưng cô không thể dừng lại. Tất cả cảm xúc của cô vừa tuôn trào ra bên ngoài giống như nước từ một con đập vừa bị vỡ.

 

 Mọi thứ thật sự khó đến mức cô chỉ muốn chết.

 

 Nhưng nó không chỉ có mỗi khó khăn.

 

 Tất cả mọi người đều đã rời khỏi đó. Từ chủ nhân của Circle, Rounder Circle, đến cả những người điều hành nó. Thậm chí đến cả các dụng cụ ma thuật và di vật cũng đều đã bị lấy đi.

 

 Tất cả những gì còn lại nơi đây chỉ là chiếc vỏ mang tên ‘Trowman Rings'. Tuy nhiên, áp lực từ các Circle lớn mạnh khác vẫn chưa dừng lại.

 

 Số tài sản ít ỏi của bọn họ liên tục bị lấy đi, và những thành viên tài năng trong Circle của bọn họ đã rời khỏi đó từ ngày này qua ngày khác.

 

 Sức mạnh của họ dần dần biến mất từng chút một, giống như nước chảy từ khe nứt của một vách đá.

 

 Beniang cảm thấy giống như mình đã bị rơi xuống một vực thẳm không đáy mà chẳng biết cách leo lên.

 

 Tuy nhiên, cô ấy vẫn luôn cố gắng.

 

 Khi còn nhỏ, Osel luôn đọc truyện cổ tích về vị Pháp Sư Vĩ Đại cho cô nghe.

 

Câu chuyện về Lukas Trowman.

 

 Cô vẫn luôn rất thích những câu chuyện của ông ấy.  Ông ấy quả thật là một người vô cùng đáng kính và tuyệt vời, và cô ấy không thể ngưng suy nghĩ mong muốn được giống như ông ấy.

 

 Sau trận chiến với Nozdog, những người còn ở lại bên trong Circle là những người cũng có suy nghĩ tương tự.

 

 Vì vậy, cô ấy không thể tiếp tục chạy trốn.

 

 Cô ấy không thể từ bỏ được Trowman Rings.

 

 "Tôi…! Tôi thật sự….!"

 

 "Ta biết mà."

 

 Frey khẽ bật cười khi nhìn thấy dáng vẻ Beniang đang thổn thức và cố nói ra cảm xúc của mình.

 

 'Mình hiểu rồi.'

 

 Bây giờ thì, cô ấy đã hiểu vì sao mỗi lần nhìn Frey, cô lại có cảm giác liên tưởng đến Osel. Và cô đã hiểu lý do tại sao bản thân lại cảm thấy nhẹ nhõm khi ở bên cạnh Frey.

 

 Chỉ cần sự hiện diện của Frey ở đó cũng đủ khiến cô cảm thấy tự tin hơn vạn lần.

 

 Bỗng nhiên Beniang cảm thấy như có một cái chạm nhẹ nào đó vào đầu của mình.

 

 "Ta thực sự cảm thấy tự hào về cô."

 

 “A-, ah…”

 

 Làm thế nào mà cô ấy có thể chấp nhận được vinh dự lớn đến thế này?

 

 Beniang lại bắt đầu khóc.

 

 Đó không phải là vì cô ấy cảm thấy buồn. Họ đã rơi nước mắt vì cảm giác hạnh phúc tràn ngập bên trong tâm trí.

 

 Frey vừa xoa đầu Beniang vừa nói.

 

 "Cô đã làm tốt. Và cô sẽ có thể tiếp tục làm tốt hơn nữa trong tương lai. Ta thật sự tin tưởng vào cô, Beniang Argento. ”

 

 Những gì cô ấy cần không phải là sự dạy dỗ. Cũng không phải là một lời cảnh báo.

 

 Thứ có thể uốn nắn Beniang là sự thoải mái mà người dạy cô khiến cô cảm nhận được.  Và Frey có thể thấy được điều này.

 

 Lý do mà cậu ấy được gọi là Bậc Thầy Vĩ Đại cũng không có gì là đặc biệt.

 

 Frey chỉ đơn giản là có khả năng nói cho một người biết chính xác những gì người đó cần được nghe khi họ đang phải trải qua những tình huống khó khăn nhất trong đời mình.

 

Và đó là tất cả.

 

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương