Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Lúc sau, Frey cũng nói xong.

 

Snow đã im lặng được một lúc, giờ mới lên tiếng.

 

“… Ừm. Vậy Frey, tôi có nên gọi cậu là anh Lukas không?”

 

"Cô không cần phải làm vậy đâu."

 

“Ừm. Tôi hiểu…rồi."

 

Snow cố tỏ vẻ bình thường, nhưng rõ ràng cô có đôi chút khó chịu.

 

Việc này là chuyện thường tình.

 

Dẫu sao thì cô ấy cũng đang nói chuyện với những người hùng vĩ đại nhất trong 4000 năm qua. Đó là người được xưng danh là nhà tiên phong và cha đẻ của Môn học Phép thuật, người duy nhất trong lịch sử từng được xưng tặng danh hiệu ‘Đại Pháp sư’.

 

Danh tiếng và uy tín của Lukas thậm chí còn in hằn trong tâm trí một người dồn hết tâm trí vào kiếm thuật như cô. Đó là lý do tại sao ngay cả một nữ Yêu Hoàng cao quý như cô ấy cũng khó mà nói chuyện gần gũi được với cậu.

 

“4000 năm. Hẳn là nhàm chán lắm. Anh thực sự chịu đựng nhiều rồi, Frey. ”

 

“…”

 

Snow không thể không nhìn Ivan đầy kinh ngạc. Những người khác cũng vậy.

 

Ivan vẫn giữ thái độ như trước kể từ lúc nghe câu chuyện này. Hình như cậu thậm chí còn không nhận ra bản thân đã làm gì khi nhìn thấy ánh mắt và biểu hiện kỳ lạ của họ.

 

"Cô đang nhìn gì đó?"

 

"…không có gì. Tôi chỉ đang thán phục sự vô cảm của cậu thôi. "

 

"Đó là một lời khen hả?"

 

"Na ná vậy."

 

"Hừm."

 

Khi Ivan gật đầu như thể bản thân thấy câu trả lời của cô ấy thỏa đáng, Anastasia không nhịn được cười lên.

 

“Haha! Cậu bạn này hay ho thật! Tôi bắt đầu thích rồi đấy!"

 

Frey hắng giọng và mở miệng.

 

“… Các người không cần phải nghĩ tôi là Lukas. Tôi cũng chẳng hề muốn được đối xử như vậy. Điều quan trọng nhất lúc này là chúng ta phải tìm được một chiếc thuyền để đến được nơi đích của mình ”.

 

Mọi người đều gật đầu.

 

Nếu bất kỳ ai khác tự nhận là Lukas Trowman, họ sẽ chế giễu hắn ta. Tuy nhiên, họ đều đã tò mò từ lâu về sự điềm tĩnh, hành vi và cách nói năng không phù hợp với độ tuổi của Frey.

 

Thêm vào đó, những lời của người đã có ký ức của Schweiser, Anastasia đã khiến tuyên bố ấy đáng tin cậy hơn.

 

Tất nhiên, có thể họ không hoàn toàn bị thuyết phục, nhưng họ vẫn quyết định im lặng. 

 

Ngày hôm nay họ đã nhận đủ câu trả lời rồi.

 

* * *

 

Ngày hôm sau, bọn họ đã tới Hitume Ikar.

 

Ivan vừa quan sát những người khác vừa gói thức ăn.

 

“Các người không định tự gói đồ ăn sao? Tôi sẽ không chia sẻ dù chỉ một hạt đậu. "

 

"Thật không may, Golem không cần thức ăn."

 

“Cơ thể của tôi tương tự như Golem.”

 

Dro lẩm bẩm, nhìn xuống tay mình.

 

Đôi mắt của Ivan hướng về Frey.

 

"Tôi đã bỏ chúng vào túi của mình rồi."

 

Anh cũng không cần phải ăn, nhưng lúc này bản thân vẫn quyết định giấu sự thật này đi.

 

Ivan không quan tâm mà gật đầu.

 

Sau đó, họ tập trung tại một khu đất trống trong nơi ẩn náu của Trowman Rings.

 

Frey lấy ra một tấm bản đồ và nói.

 

“Thành phố gần Hitume Ikar nhất là ‘Genix’. Nó thuộc về ‘Vương quốc Prima’ và là một thành phố cảng. Chúng ta có thể đi thuyền từ đó đến Lesha. "

 

"Chúng ta không thể bay qua đó sao?"

 

Câu hỏi của Ivan cũng thường tình nhưng Frey lắc đầu.

 

“Nếu bọn mình làm vậy thì họ sẽ được cảnh báo. Cách tốt nhất là đi bằng đường thủy.”

 

"Hừm."

 

“Trước hết chúng ta xem xét lại đã.”

 

Shuk.

 

Lúc nói điều này, Frey đã sử dụng Warp để đưa cả nhóm đến một khu rừng gần Genix.

 

Anastasia nhìn quanh và nói.

 

“Luka-… Frey, cậu đã từng đến đây chưa? Hình như cậu đã có ý tưởng về tọa độ di chuyển rồi."

 

"Rạng sáng hôm qua tôi đã đến đây."

 

“Cậu chuẩn bị khá kỹ lưỡng nhỉ. Nhưng bằng cách nào chứ?"

 

"Tôi đã bay đến."

 

Sau khi đưa ra câu trả lời ngắn gọn đó, Frey quay lại và bắt đầu đi về phía Genix.

 

"Ivan, cậu có giấy tờ tùy thân không?"

 

"Tôi có huy hiệu Lính đánh thuê."

 

"Thứ hạng của cậu là gì?"

 

"Hạng A."

 

Nếu Ivan thực sự muốn thì việc đạt được huy hiệu cấp S trở lên sẽ không thành vấn đề với cậu ấy, nhưng dường như cậu không quá quan tâm đến việc tăng cấp bậc của mình.

 

Là một Lính đánh thuê hạng A, cậu có đủ quyền lực để xác minh cho ba người khác, bao gồm cả Frey.

 

Mặc dù Frey đã có lá bài là lính đánh thuê của riêng mình, nhưng cậu ấy không cảm thấy cần thiết phải sử dụng phép ảo ảnh.

 

Tuy nhiên, việc vượt qua kiểm tra dễ dàng hơn nhiều so với dự kiến ​​ban đầu của Frey. 

 

Chính xác hơn là không hề có vụ kiểm tra nào được thực hiện.

 

Một tên lính canh đứng bên ngoài cổng thành nhưng gã ta chỉ liếc nhìn Frey và những người khác một lúc rồi nâng cái chai trên tay lên miệng một lần nữa.

 

“Canh gác lỏng lẻo quá đi. Có phải tất cả các thành phố ở Vương quốc Prima đều như thế này không? ”

 

"Tôi không nghĩ vậy."

 

Tuy nhiên, cảm giác kỳ lạ chỉ càng tăng hơn khi họ đi sâu vào thành phố Genix. Như thể không có năng lượng nào có thể được tìm thấy trong thành phố vậy.

 

"Trông nó không giống một thành phố cảng lắm."

 

Frey đồng ý với lời lẩm bẩm của Ivan.

 

Mặc dù nó không bằng Đế chế Kastkau, Vương quốc Luanoble hay Silkid, nhưng có vẻ như nơi này đã bị ảnh hưởng bởi các Bán Thần.

 

Đầu tiên, họ đi đến bến tàu nhưng không có nhiều thuyền lắm đậu tại đây.

 

Frey gọi một người lái thuyền gần đó.

 

"Cho tôi hỏi."

 

Một người đàn ông trung niên với vẻ mặt ngái ngủ quay lại nhìn Frey và hỏi thẳng thừng.

 

"… Cậu muốn gì?"

 

"Có chiếc thuyền nào đến Lesha không?"

 

"Hòn đảo của Đại Nữ Vu?"

 

"Đúng rồi."

 

“Hừ. Thật không may, không có bất kỳ thuyền nào ra khơi nữa."

 

Frey nghiêng đầu trước những lời đó.

 

"Có chuyện gì đó đã xảy ra à?"

 

“Một con quái vật biển đã xuất hiện. Nó đang tàn phá khu vực này."

 

"Nó có phải là Kraken không?"

 

Đây là tên của loài thủy quái được mệnh danh là Thảm họa của biển cả, nhưng người lái thuyền trung niên lắc đầu.

 

"Kraken không sống ở những vùng nước nông như vậy."

 

"Sau đó…"

 

"Đó là một con rắn biển."

 

"Một con rắn biển á?"

 

“Mm… trông nó xêm xêm vậy, nhưng…”

 

Người đàn ông nhíu mày rồi thở dài.

 

“… Có lẽ là không. Tôi chưa từng thấy con rắn biển hai đầu nào phá hủy được con tàu lênh đênh trên biển nhiều thập kỷ qua của tôi. Hơn nữa, nó có thể phun ra lửa, kích cỡ cơ thể nó lớn đến mức chạm tới những đám mây. Huhu. Cậu có thể nghĩ rằng tôi đang nói những điều tào lao.”

 

Nói xong, người đàn ông trung niên cười ha hả.

 

"Dẫu sao thì nó cũng là một con quái vật không nên tồn tại."

 

Frey dường như nghĩ ra điều gì đó lúc lôi bản đồ ra khỏi túi xách của mình.

 

"Lần đầu con quái vật xuất hiện là khi nào?"

 

"Khoảng một tháng trước."

 

“…”

 

Một tháng trước. Vậy làm cách nào Lucid Swords tránh được nơi này?

 

Ngoài việc di chuyển bằng tàu thì còn có cách khác đi đến Hitume Ikar chăng?

 

Frey nhìn người đàn ông trung niên lần nữa, quyết định không nghĩ đến câu hỏi trước đây của mình nữa.

 

"Anh có thể cho tôi biết nơi con rắn biển xuất hiện được không?"

 

“Dù cậu có chọn con đường nào thì cũng không thể hoàn toàn tránh được nó đâu. Tất cả vùng biển các cậu có thể nhìn thấy từ cảng này đều là một phần trong lãnh địa của nó.”

 

"Không sao. Làm ơn cho tôi biết đi."

 

Người đàn ông trung niên kỳ lạ nhìn Frey rồi đưa ngón tay vẽ một đường trên bản đồ.

 

“Đây, tôi không chắc liệu điều này có giúp ích cho cậu không nữa.”

 

Đôi mắt Frey hơi sáng lên.

 

Cậu từ tốn bày tỏ lòng biết ơn rồi quay lại và đưa bản đồ cho Anastasia xem. Sau đó, cậu chỉ ra khu lãnh địa của con rắn biển theo những gì người đàn ông nói với mình.

 

"Nhìn này."

 

"Tôi đang nhìn đây."

 

"Cô có cảm thấy điều gì không?"

 

“Ừ. Tôi thấy nơi này là một tấm giấy da tuyệt vời. ”

 

Frey thở dài.

 

Anastasia cười nhẹ rồi nói.

 

“Đùa thôi mà. Phải. Lãnh địa của con rắn biển này hơi kỳ lạ.”

 

"Đúng nhỉ? Đồng ý là vậy. "

 

Ivan nghiêng đầu khi nhìn vào bản đồ, nhưng Anastasia đã đúng.

 

Frey quay lại nhìn ra đường bờ biển.

 

"Có vẻ như nó đang bảo vệ Hitume Ikar."

 

“Hai đầu và một thân hình khổng lồ chạm đến trời xanh. Tôi đoán rằng nó là một Bán Thần.”

 

"Nó có mùi hôi thối của chúng."

 

Một tên Bán Thần đang ngang nhiên bảo vệ Hitume Ikar.

 

Chỉ riêng việc này thôi đã khiến xác suất của việc Hitume Ikar có một số thỏa thuận với các Bán Thần tăng lên rồi.

 

"Có khi chúng ta có thể lấy được một số manh mối về Jenta đó từ nó."

 

“Muốn vậy thì ta phải che giấu danh tính của mình đi. Nếu nó trốn dưới biển sâu thì sẽ rất khó để tìm thấy nó.”

 

Nếu chúng biết Frey là người đã khử bỏ Agni thì rất có thể lũ Bán Thần đó sẽ lẩn trốn khi cậu xuất hiện rồi. Nói cách khác, việc chọn bay đến Lesha thậm chí còn trở nên khó khăn hơn.

 

"Vậy thì ta cần phải đi thuyền rồi."

 

“Chẳng phải người đàn ông kia nói rằng không có thuyền nào ra khơi sao?”

 

"Vậy ta chỉ cần mua một cái là được."

 

"Cậu có tiền không?"

 

"Tất nhiên rồi."

 

Frey gỡ một viên ngọc ra khỏi lưng.

 

Đôi mắt của Anastasia nheo lại.

 

“Viên ngọc này có vẻ khá quen thuộc. Là ME hả?"

 

"Có khi vậy. Hầu hết các viên đá quý đều trông giống nhau ”.

 

“Haha. Là vậy sao?"

 

Vẻ mặt của Anastasia, người vừa cười lúc trước chợt đông cứng lại.

 

Bất kể cô ấy có nhìn ra sao thì nó chắc chắn là một trong những viên ngọc từ trong gian ngục tối của cô ấy.

 

“… B-, bình tĩnh nào… bỏ nó lại đi. Cậu không biết báu vật đó là gì đâu. Đó là một loại đá quý bí truyền của tạo hóa được chạm khắc thủ công bằng kỹ thuật khắc ma thuật tốt nhất. Những người lái tàu thuyền cả đời lênh đênh trên biển cũng không bao giờ biết được giá trị thực của một món đồ như vậy đâu.”

 

"Được thôi. Tôi chuẩn bị có một con tàu rồi đây."

 

Nói xong, Frey đi mua một con tàu cũ cỡ vừa rồi mới quay về.

 

Sau đó cậu đưa lại tiền thừa cho Anastasia. 

 

“…”

 

Cậu phớt lờ Anastasia đang cúi đầu lắc đầu và lên tàu. Nhưng họ không thể rời đi ngay lập tức.

 

Frey, Ivan hay Anastasia đều không biết gì về việc lái tàu, và đương nhiên thì Dro cũng vậy.

 

Đây chỉ là một chuyến đi ngắn nhưng họ vẫn sẽ cần một người điều hướng.

 

Frey tìm kiếm một người sẵn sàng đi cùng họ nhưng không được. Sau đó, một người đàn ông trẻ da nâu nói với cậu.

 

"Ông Frank là thủy thủ duy nhất sẵn sàng rời cảng này lúc này đấy."

 

"Frank ư?"

 

"Ông già ngồi trên bãi biển đằng kia kìa."

 

Theo ngón tay của anh ta, Frey nhìn thấy người đàn ông trung niên.

 

“Mỗi ngày, lão ấy đều ngồi đó nhìn chằm chằm ra biển, suy nghĩ về tất cả những rắc rối đã xảy ra gần đây.”

 

“…”

 

"Dù có ra sao thì cậu cũng phải cố gắng thuyết phục lão ấy đấy."

 

Frey gật đầu rồi bước tới chỗ Frank.

 

"Xin lỗi cho tôi hỏi."

 

“… Cậu muốn hỏi điều gì khác hả?”

 

Giọng điệu của lão ta vẫn thẳng thừng như trước.

 

Frey lắc đầu.

 

“Chúng tôi phải đi đến Lesha. Tôi nghe nói ông là một thủy thủ xuất sắc, vậy nên không biết tôi có thể nhờ bạn hướng dẫn chúng tôi được không? ”

 

"… Được thôi. Tôi là thủy thủ giỏi nhất còn lại ở Genix này đấy.”

 

Mặc dù lão nói với giọng nhẹ nhàng, nhưng trong giọng nói của lão ta vẫn mang theo niềm tự hào không chạy đi đâu được. Sau đó, lão nhìn đến trang phục của Frey và nghĩ ngợi điều gì đó.

 

“Cậu nói bản thân sẽ đến Lesha? Hmm… nếu cậu đi theo một con đường dài hơn thì… chúng ta có thể tránh được con rắn biển nếu chúng ta may mắn. Tất nhiên thì điều đó không thay đổi sự thật rằng đó là một chuyến đi nguy hiểm mà tôi thì đang mạo hiểm tính mạng của chính mình."

 

Frey không nói với lão ta rằng mục đích của cậu là gặp mặt con rắn biển. Thay vào đó, cậu quan sát Frank còn đang do dự rồi mới tiếp tục.

 

"Cậu có thể trả tôi bao nhiêu tiền?"

 

"Ông muốn bao nhiêu?"

 

“… 30 lượng vàng. K-, không. 20 lượng vàng…. Nếu cậu chỉ cho tôi 15 chỉ vàng thôi tôi cũng sẽ lên tàu với cậu."

 

Frey quay trở lại Anastasia, thu thập 30 vàng và đưa nó cho Frank.

 

Thấy vậy, ánh mắt Frank run rẩy.

 

“O-, ôi trời ơi, cảm ơn cậu…”

 

“…?”

 

Frank rơi nước mắt khi nhìn ra vẻ mặt khó hiểu của Frey.

 

“C-, con gái tôi bị ốm. Nhưng vì chi phí điều trị, tôi mới phải từ bỏ… ”

 

Frank quàng cánh tay thô ráp của mình qua Frey.

 

"Cảm ơn cậu rất nhiều. Cậu chính là ân nhân của tôi… ”

 

Frey lắc đầu.

 

“Tôi trả tiền cho ông để làm một việc. Điều ông cần làm không phải là bày tỏ lòng biết ơn mà hãy đưa con tàu đến đích một cách an toàn đi.”

 

"Dĩ nhiên tôi sẽ là vậy rồi! Bằng niềm kiêu hãnh của bản thân, tôi có thể đưa các cậu đến bên kia lục địa mà không bị trầy xước chút nào.”

 

Sau khi nói điều này với vẻ kiên quyết, Frank lên thuyền sau vài bước chuẩn bị.

 

“Nhưng cậu xoay sở thế nào để có được một chiếc thuyền vậy? Người thông minh thì không có ai lại cho mượn thuyền của họ khi có con rắn biển quanh quẩn đây được.”

 

"Tôi đã mua một chiếc rồi."

 

“… Tôi, tôi hiểu rồi.”

 

Frey nhìn lão ta với vẻ bối rối.

 

Sau đó, Frank nói rằng lão cần thêm một vài thủy thủ vì con thuyền lớn hơn lão mong đợi.

 

Điều này là tự nhiên. Rốt cuộc, anh không thể nào tự mình điều khiển một con thuyền cỡ này được.

 

"Làm cách nào ông có được các thủy thủ?"

 

“Tôi biết vài người. Bạn bè của tôi đều biết kỹ năng điều hướng của tôi, vì vậy miễn là tôi có khả năng điều hướng thì họ sẽ không ngại lên tàu đâu… dĩ nhiên, miễn sao cậu sẵn sàng trả tiền. ”

 

“Thôi nào."

 

Lúc Frank vừa rời đi thì Dro bước tới chỗ Frey.

 

Anh ấy nhìn xuống biển và khẽ lẩm bẩm.

 

"Cậu đã đúng. Tôi có thể cảm nhận được Thần lực mạnh mẽ tại đây. ”

 

“Anh có chắc đó là Bán Thần không?”

 

"Đúng. Nhưng tôi không nghĩ nó chỉ có vậy thôi đâu."

 

Dro đặt tay lên ngực trái rồi tiếp tục.

 

“Tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện của những thần dân của mình ở vùng biển này.”


 

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương