Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Đại Nữ Vu mở mắt sớm hơn mọi khi.

 

“…”

 

Lúc cô ngồi dậy, mái tóc mun đen dài của cô rủ xuống, che đi khuôn mặt của cô.

 

Đại Nữ Vu hất đại mái tóc sang một bên, chìm đắm trong suy nghĩ.

 

Đã lâu rồi cô mới nhận được Mặc Khải.

 

*Mặc Khải: (Thiên Chúa Giáo) mang nghĩa sự phát giác, giác ngộ màu nhiệm trong sự tĩnh lặng mà lý trí con người không thể giải thích được. 

 

Đây không phải vấn đề. Nhưng lần này, Mặc Khải quá ngắn ngủi và mơ hồ.

 

Người đại diện. Người sẽ đứng trên cao và ngăn chặn ngày tận thế. Người chiến đấu cuối cùng.

 

“… Dauns, ngươi muốn cô gái này đóng vai gì?” 

 

Đại Nữ Vu vừa lẩm bẩm, vừa đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

 

"Jose."

 

"Bà cho gọi tôi sao, thưa bà?"

 

Chỉ có thể nghe thấy một giọng nói.

 

Sau khoảng lặng ngắn ngủi, Đại Nữ Vu tiếp tục nói:

 

"Khách sẽ đến sớm đấy nên hãy chuẩn bị đi."

 

Đôi mắt của Jose, người đang đứng bên ngoài, sáng lên.

 

Điều này có nghĩa là không được ngược đãi những kẻ đến thăm mà hãy đối xử như những vị khách.

 

"Theo ý của bà ạ."

 

Jose biến mất, còn Đại Nữ Vu thì thở dài.

 

Khó chịu thật đấy, nhưng cô phải chấp nhận Mặc Khải.

 

Cô mở một cánh cửa sổ ra.

 

Sau đó, khi nhìn về đường chân trời rộng lớn và ngửi thấy mùi hương của biển, bà không thể không nghĩ.

 

"Người ấy sẽ sớm xuất hiện ở phía chân trời đó thôi."

 

Người đại diện bí ẩn trong Mặc Khải của cô.

 

* * *

 

"Xét về loài thì … anh là một con rồng?"

 

"Đúng."

 

Dro nói bản thân không phải là Lord Rồng. Tuy nhiên, anh vẫn nói rằng bản thân đã cảm nhận được sự hiện diện của con Rồng tại đó giống như đồng loại của mình vậy.

 

Tất nhiên, lúc đấy việc đó không quan trọng lắm. 

 

Frey nghĩ đến những lời của Hector.

 

Vào thời điểm đó, Hector đã nói rằng về cơ bản thì trên lục địa này không còn con Rồng nào nữa, và Frey đồng ý với anh ta. Thực tế thì chúng đã tuyệt chủng rồi.

 

Thế nhưng Dro lại đang nói rằng anh có thể cảm nhận được sự hiện diện của một con Rồng tại đó cùng với Thần lực của Bán Thần.

 

“…”

 

Có thể là có bí mật nào đó được giấu trong vùng biển nhỏ này.

 

"Anh có thể lần ra dấu vết của nó được không?"

 

"Tôi không biết. Đây là lần đầu tiên tôi trải qua việc như vậy. Nhưng… nếu chúng ta đến đủ gần thì tôi nghĩ bản thân có thể tìm ra nó được.”

 

Bây giờ như vậy là đủ rồi.

 

Có khi là con Rồng đang ẩn náu vì có Bán Thần ở gần đó.

 

"Nếu Dro có thể cảm nhận được sự hiện diện của Rồng, thì rất có thể con Rồng ấy cũng có thể cảm nhận được sự hiện diện của anh."

 

Bất kể thế nào, nếu họ tấn công Bán Thần thì bằng cách nào đó, Rồng nhất định cũng sẽ đáp trả lại.

 

Lúc Frey suy nghĩ xong về vụ này thì Frank cũng đã quay trở lại. Đi cùng với lão là bảy thủy thủ đã đồng ý đi cùng họ.

 

Lúc Frey đang muốn lấy tiền trả cho họ, Frank đã ngăn cậu lại.

 

"À. Tôi sẽ xử lý khoản tiền phí cho họ.”

 

"Ông ư?"

 

“… Cậu đã cho tôi quá nhiều tiền rồi.”

 

Frey lắc đầu chắc nịch lúc Frank nói những lời đó.

 

“Đó là một mức giá hợp lý cho công việc của ông rồi. Chúng tôi đã tính toán tiền lương của ông, vậy nên ông không cần phải lo lắng về điều đó đâu."

 

"Nhưng…"

 

"Câu chuyện dừng lại tại đây thôi."

 

Frey sau đó phớt lờ lão và đi trả lương cho các thủy thủ khác.

 

Frank nhìn lão ta mà cay đắng lẩm bẩm.

 

“Anh ấy thật cứng đầu…”

 

* * *

 

Người ta nói rằng chuyến đi đến Lesha sẽ mất một tuần.

 

Nếu họ trực tiếp đến đó thì sẽ chỉ mất ba ngày thôi, song bởi họ đang đi theo trục đường tránh đụng độ với con rắn biển nên chắc chắn sẽ mất nhiều thời gian hơn.

 

Tuy nhiên, dù họ đi theo con đường dài hơn đi nữa thì cũng không có gì đảm bảo họ có thể né được con rắn biển.

 

Nếu nó thực sự là một Bán Thần, thì việc nó tấn công con tàu này là chuyện hiển nhiên.

 

Từ lúc con tàu vừa ra khơi, Frey đã nhẹ nhàng phân tán mana của cậu. Hành động ấy giống như chú chuột đang nhẹ nhàng ngoe nguẩy cái đuôi bản thân trước mặt một con mèo vậy.

 

"Nếu nó thực sự là một Bán Thần thì nó sẽ không thể cưỡng lại được miếng mồi này đâu."

 

Nếu nó bỏ qua miếng mồi này thì có nghĩa nó cũng chỉ là một con quái vật và họ sẽ không cần phải để ý đến nó nữa. Cậu chỉ có thể thoát khỏi nó trên đường trở về sau khi kết thúc vụ mua bán của mình.

 

“Thời tiết thật tốt. Sóng yên biển lặng. Vốn dĩ thời tiết như vậy sẽ tạo ra rất nhiều việc để làm.”

 

“Nếu không phải vì con rắn khốn nạn đó…”

 

"Chà. Ngay cả khi không có nó thì tình hình hiện tại ở châu lục này cũng có tốt đẹp mấy đâu."

 

“Chính ra thì có thể nói biển cả vẫn an toàn hơn đất liền nhiều.”

 

Đó là cuộc nói chuyện giữa các thủy thủ.

 

Chính những người dân bình thường như thế này mới là những người chịu kinh hãi nhất trước sự xuất hiện của lũ Bán Thần. Đối với họ, lũ Bán Thần ấy không khác nào một nỗi kinh hoàng vô định.

 

Những tin đồn lan truyền khó tin đến mức nghe vào cực kỳ phóng đại. Tuy nhiên, những tin đồn ấy vẫn tiếp tục lan rộng.

 

Vô tình, sự lo lắng của họ ngày càng khuếch đại hơn. Vì vậy, nếu họ thực sự chạm trán với các Bán Thần trong tương lai thì ý chí của họ sẽ bị phá vỡ ngay lập tức.

 

Tất nhiên, Frey không có ý định đổ lỗi cho họ. Rất ít người chọn tiếp tục chiến đấu sau khi tận mắt chứng kiến ​​sức mạnh của lũ Bán Thần.

 

Frey quay lại nhìn Ivan.

 

Cậu ấy có lẽ là người đang nhàm chán nhất trong số những người tham gia chuyến đi biển này. Cậu ấy đang đứng trên boong tàu, nghịch nghịch chiếc Vòng cổ Gale trong khi đeo cả ba đồ tạo tác của Kasajin.

 

"Cậu có nhận được kết quả nào không?"

 

Ivan lắc đầu lúc Frey đến gần mình rồi nói.

 

"Chút ít. Ít nhất tôi có thể hiểu được tại sao chúng được gọi là ba bảo vật. Cả ba thứ này đều phải được thu thập trước khi chúng có thể phô bày giá trị thực sự của chúng.”

 

"Giá trị?"

 

"Anh có muốn xem không?"

 

Khi Frey gật đầu rồi thì Ivan nhíu mày. Frey nhận ra cậu ấy đang truyền mana của mình vào ba món đồ tạo tác.

 

Sau một lúc, dường như có tiếng động nhẹ phát ra từ Đai Khổng lồ, Găng tay của Hổ Vương và Vòng cổ Gale.

 

Paht.

 

“…”

 

Trong phút chốc, Frey quên mất làm sao để nói chuyện.

 

Sau đó cậu thì thầm với giọng kinh ngạc.

 

“… Kasajin?”

 

“Hừ. Vì chính ngài Đại Pháp sư đây đã xác nhận điều đó nên tôi đoán anh chàng này thực sự là Kasajin. ”

 

Ivan dường như vẫn còn nghi ngờ liệu bóng ma của người đàn ông xuất hiện có phải là Kasajin hay không.

 

Đó là một người đàn ông với mái tóc ngắn và đôi mắt sâu, người dường như toát ra sức ép giống như một ngọn núi.

 

Không nghi ngờ gì nữa, đó là Kasajin.

 

“…”

 

Kasajin đột nhiên thủ thế. Sau đó anh ta hít một hơi thật sâu và từ từ duỗi tay ra.

 

Đó là một chuyển động nhẹ nhàng và uyển chuyển. Nhưng anh ấy không chỉ nắm đấm.

 

"Nắm đấm của Vua chiến binh."

 

Bóng ma của Kasajin đã tự mình thể hiện Chiến Vương Quyền mà anh ấy đã tạo ra.

 

Ivan không nói gì. Vô tình, ánh mắt của cậu ấy dán chặt vào Kasajin. Trên thực tế, có vẻ như cậu ấy đang cố gắng nuốt chửng hình ảnh của Kasajin.

 

Frey thích ánh mắt của cậu ấy. Có lẽ Kasajin cũng vậy.

 

Nếu anh ấy vẫn còn sống, anh chắc chắn đã thu nhận Ivan làm đệ tử của mình rồi.

 

Frey để Ivan tập trung và trở về phòng.

 

Bốn ngày trôi qua.

 

Cho đến hiện tại thì chuyến đi vẫn suôn sẻ. Trong chuyến đi này, Frey ở phía trên boong tàu là chính.

 

Giống như những ngày trước, ngày hôm nay khá bình lặng. Cậu dành thời gian đó để trò chuyện với Anastasia, Ivan hoặc Frank.

 

Krrrr.

 

Tuy nhiên, ngay lúc mặt trời sắp lặn, cậu cảm thấy một cơn chấn động bất thường. Có thứ gì đó đang tiếp cận con tàu từ bên dưới.

 

Frey là người đầu tiên nhận ra điều này.

 

Ivan và Anastasia lao lên phía boong tàu trong khi Frank vội vã ra lệnh cho các thủy thủ.

 

"Căng buồm lên!"

 

Các thủy thủ tuân theo lệnh mà di chuyển một cách hoàn hảo.

 

Frank trông có vẻ lo lắng.

 

Lão ấy hẳn đã nhìn thấy con rắn đang biển lao về phía con tàu. Có thể là lão cảm thấy bản thân có thể đã đi sai đường và cảm thấy xấu hổ.

 

Frey thấy vậy thì thấy hơi có lỗi, nhưng có nhiều việc quan trọng hơn phải giải quyết lúc này đây.

 

Gàooo…

 

Sóng biển đánh mạnh, con tàu rung lắc dữ dội. Những cánh buồm chao liệng như thể đang gặp phải một trận cuồng phong dữ dội.

 

Các thủy thủ vài lần ngã nhào trên boong tàu mới họ có thể bám chặt vào cột buồm, tựa như những con bọ.

 

Đột nhiên, có thứ gì đó nổi lên từ biển.

 

Đó là con rắn biển.

 

Mặc dù Frank gọi nó là vậy, nhưng nó trông giống Drake hoặc một phân loài tương tự hơn là một con rắn. Trong lớp vảy màu xanh lam sáng, đôi mắt vàng kim và hàm răng sáng chói, gọi nó là Rồng biển cũng không sai.

 

Bây giờ cậu đã có thể tận mắt nhìn thấy nó, Frey chắc chắn có thể biết được từ Thần lực của nó. Đúng như dự đoán của cậu, đó là một tên Bán Thần.

 

Tuy nhiên… chưa dừng lại tại đó.

 

Frey không nhịn được mà thấy có gì đó không ổn.

 

[Ngươi có phải là người đi qua biển của ta mà chưa được cho phép hay không? Trong lúc đó còn cẩu thả và ngu dốt rải rác mana của ngươi tại đây.]

 

Bán Thần nói.

 

Tên này không mạng. Cùng lắm là gã mạnh bằng hoặc yếu hơn Milled.

 

So với Agni hay thậm chí là Norn, nó chẳng nhằm nhò gì.

 

Với sức mạnh hiện tại của mình, việc Frey có thể thoát khỏi gã Bán Thần này khá dễ dàng. 

 

Tuy nhiên, cậu không giải phóng ma thần lực của mình để khử bỏ nó.

 

[Khư khư. ngươi có sợ không? Phải rồi. Ta nên trông chờ điều này nhiều hơn. Đừng lo, ngươi sẽ không cảm thấy đau đớn gì đâu. Cơ thể của nhà ngươi thậm chí cũng sẽ không bị dính mắc trong răng của cơ thể này mà.]

 

Gã nói thật kỳ quặc.

 

Nó khiến Frey nhớ đến Torkunta hơn là một Bán Thần.

 

Frey dập tắt những nghi ngờ này và nói.

 

"Ta nghe nói ngươi có hai cái đầu."

 

Ngay sau đó, cơ thể cậu di chuyển, bay đến trước mặt tên Bán Thần.

 

"Điên…"

 

“Đ-, điều đó…”

 

Frank và các thành viên trên con tàu khác đều nhìn cảnh tượng này với ánh mắt kinh ngạc.

 

Đến lúc này họ mới nhận ra Frey là một Pháp sư, nhưng họ không còn đủ năng lượng để vui mừng nữa.

 

Rốt cuộc, có vẻ như Frey sẽ bị một nhát nuốt chửng luôn.

 

"Ngoi cái đầu còn lại của ngươi ra xem nào."

 

Frey bình tĩnh nói.

 

Nơi đó phát ra cảm giác rất lạ

 

[Nhà ngươi mất trí rồi.]

 

Bán Thần mở miệng như thể gã đã nghe thấy điều gì đó vô lý vậy. Sau đó, từ nơi cổ họng gã bùng lên ngọn lửa.

 

Giờ nghĩ lại, Frank từng nói rằng con rắn biển có thể thở ra lửa.

 

Ngay khi Frey chuẩn bị thi triển phép thuật, một chàng trai đã lao lên từ phía boong tàu.

 

Đó là Ivan.

 

Nắm đấm của Ivan đập mạnh vào cằm Bán Thần.

 

Nứt!

 

[Khục!]

 

Miệng của Bán Thần đóng lại với âm thanh nặng nề, ngọn lửa mà gã sắp phun ra xì xì qua hàm răng nghiến chặt.

 

Ngọn lửa từ dạ dày của chính gã đã đốt cháy gã.

 

Đó là một đợt tấn công rất hiệu quả.

 

Không giống như cái quan sát bình tĩnh của Frey, cơn giận dữ của Bán Thần dữ dội vô cùng.

 

Gã trừng mắt nhìn Ivan, ánh mắt như phun trào vì giận dữ.

 

[Ngươi… tên sâu bọ này!]

 

Ivan bẻ khớp ngón tay.

 

"Nếu ngươi muốn phun ra lửa thì bản thân nên sống trên đất liền thay vì trên biển cả chứ."

 

[Ngậm miệng lại!]

 

Bán Thần hét lên.

 

Đúng lúc đó, nước biển dâng cao và chiếc đầu thứ hai nổi lên.

 

Khoảnh khắc nhìn thấy cái đầu này, Frey đã nhận ra nguồn cơn cảm giác kỳ lạ của mình. 

 

Đồng thời, một câu hỏi khác cũng được giải đáp.

 

“…”

 

Một con rắn biển hai đầu.

 

Đó là ấn tượng mà hầu hết các thủy thủ, kể cả Frank, đều có.

 

Cái đầu thứ hai cũng giống của Rồng nhưng nó vẫn có sự khác biệt. Hoàn toàn khác biệt.

 

Cái đầu thứ hai không phải là con rồng biển hay rắn. Nó thậm chí không phải là của một tên Bán Thần.

 

Khác biệt này đã quá rõ ràng với Frey.

 

Cái đầu thứ hai của gã Bán Thần này là một con Rồng. Một con rồng mà Frey biết.

 

Ngay cả khi cậu không thể phân biệt được sự khác biệt giữa những con Rồng khác, thì Frey luôn có thể nhận ra con Rồng này.

 

Đó là người đứng đầu loài Rồng xanh, Isolla. Giáo viên của cậu.

 

[Ku… uu… uuhh…]

 

Giọng nói vỡ vụn tựa như âm thanh khủng khiếp phát ra từ một cái xác. Rõ ràng là cái đầu không có bất kỳ trí thông minh nào.

 

Bản ngã của nó đã biến mất. Về cơ bản nó là một thây ma.

 

Frey nhận ra.

 

Cấy ghép.

 

Có phải chúng đã cấy ghép cơ thể của Rồng vào tên Bán Thần và sau đó định hình lại nó không? Thứ như vậy có thể được sao?

 

"Ngươi đã làm cái quái gì vậy?"

 

Giọng của Frey hơi run.

 

Tên Bán Thần cười lớn trước điều đó, tin chắc rằng cậu đang run rẩy vì sợ hãi.

 

[Huhaha! Ngươi nghĩ ta sẽ nói với ngươi sao? Chết đi!]

 

“…”

 

Lúc đầu, Frey không có ý định giết Bán Thần này. Tuy nhiên, bây giờ cậu thậm chí còn có nhiều lý do hơn để giữ cho gã đó sống sót.

 

Dù thế nào thì cậu cũng phải tìm ra lý do tại sao tên Bán Thần này lại mang đầu của giáo viên mình.

 

Đúng lúc này.

 

"Tôi cũng sẽ giúp."

 

Frey phải mất một lúc mới nhận ra đó là giọng của Dro.

 

Bởi lẽ trong giọng nói thường ngày của anh ấy còn có một cảm xúc kỳ lạ khác nữa.

 

Mãi đến khi quay lại nhìn anh ấy, cậu mới nhận ra đó là gì. Khuôn mặt của Dro mờ mịt trước cơn thịnh nộ khó lột tả.

 

Điều này khiến cậu lần nữa tự hỏi về danh tính thực sự của Dro, nhưng rồi cậu lắc đầu.

 

"Anh không thể giết gã đó được đâu."

 

"Tôi biết."

 

[Khư haha!]

 

Tên Bán Thần càng cười lớn hơn.

 

Lúc này cậu vẫn chưa nhận ra rằng hầu hết lũ Bán Thần, bao gồm cả Lord đều đang ở trong Ma giới, hai kẻ đứng trước cậu là một trong năm sinh vật mạnh nhất trên lục địa.

 

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương