Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 199: Hitume Ikar (3)

 

Trong khi Ivan đang không ngừng suy nghĩ đến đau não thì Anastasia nhìn xung quanh với vẻ thích thú.

 

"Hmmm."

 

Hitume Ikar chắc chắn là một quốc gia có nhiều đặc điểm rất riêng.

 

Ivan chỉ chú ý đến các chiến binh của họ, nhưng Anastasia thì nhìn đất nước từ một góc độ rộng hơn nhiều.

 

"Họ đã tạo ra một nền văn hóa hoàn toàn độc lập trong 4.000 năm qua."

 

Cô rất tò mò.

 

Cô muốn dành một tháng chỉ để khám phá hòn đảo này và tìm hiểu kỹ văn hóa của họ. Cô còn quan tâm đến cả phép thuật nữa.

 

Tuy nhiên, Anastasia đã gạt những ham muốn cá nhân của mình sang một bên.

 

Cùng lúc đó, khi họ càng tiến sâu hơn vào khu rừng thì xung quanh họ càng trở nên yên tĩnh hơn.

 

Đây là một khu rừng tối tăm và nguy ngại. Thực tế thì bầu trời vẫn cứ tối giống như ban đêm, mặc dù mặt trời vẫn treo trên cao từ lúc họ tiến vào rừng.

 

Vajra, người đang đi phía trước, nói.

 

“Đây là ‘Khu rừng bóng tối’. Các cậu là khách ngoại lai nên nếu bị lạc ở đây thì sẽ không bao giờ có thể thoát ra được, thế nên đừng đi cách tôi quá xa."

 

Hắn nghiêm túc nói, còn cả nhóm thì gật đầu.

 

'Mình chán muốn chớt.'

 

Ivan lắc đầu sau khi có suy nghĩ này.

 

Họ đi vào khu rừng này chưa được bao lâu, thế nên đáng lẽ cậu không nên có những suy nghĩ như vậy. Nhưng khu rừng này thực sự khó chịu.

 

Bóng tối nơi đây tưởng như đang dán lấy da thịt họ đến lạ. Và bởi một lý do kỳ lạ nào đó, cậu cảm thấy mệt mỏi.

 

Cậu đã ngủ đủ giấc trước khi đến đây, vì vậy cậu tự hỏi tại sao lúc này bản thân lại cảm thấy như vậy.

 

"Đứng lại."

 

Là Anastasia nói. Giọng nói rõ ràng là của một cô gái trẻ nhưng lại mang theo sự thù địch mãnh liệt không thể che giấu.

 

Vajra ngừng di chuyển và nhìn lại.

 

"Có chuyện gì?"

 

"Không phải anh nói chúng ta sẽ đến cung điện trước khi mặt trời lặn sao?"

 

"Tất nhiên rồi. Chúng ta gần đến nơi rồi. Chỉ cần đi theo chúng tôi thêm chút nữa thôi. Tôi nghĩ chúng ta sẽ đến sớm hơn dự kiến đấy. Mặt trời vẫn còn trên cao mà.”

 

Anastasia bật cười trước những lời đó.

 

“Anh nghĩ chúng tôi là những kẻ ngốc sao? Mặt trời đã lặn rồi. Anh nghĩ chúng tôi không nhận ra điều đó?"

 

Vẻ mặt của Ivan thay đổi, nhưng Vajra vẫn bình tĩnh và nói.

 

“Nghĩ vậy cũng không phải không có lý. Bởi vì khu rừng này không để ánh sáng mặt trời chiếu vào… ”

 

"Hừ."

 

Anastasia khịt mũi.

 

Cô cảm thấy không cần thiết phải nghe những điều vô nghĩa của hắn nữa.

 

Bang!

 

Mặt đất rung chuyển lúc thân thể nhỏ bé của Anastasia lao về phía Vajra tựa như một viên đạn đại bác. Nắm đấm của cô tấn công về phía trước, đánh vào hắn ta.

 

Cạch!

 

“…” - Anastasia cau mày.

 

Cô không cảm nhận được cảm giác va phải một người mà là một tấm gỗ bị gãy dưới nắm đấm của cô.

 

Vajra di chuyển.

 

Thứ cô mắc kẹt vào là một cây cổ thụ. Vajra đã ở rất xa. 

 

Ssss.

 

Bóng tối khu rừng quấn lấy cơ thể hắn ta như thể nó có sự sống.

 

Vẻ mặt của Vajra lạnh lùng.

 

Có vẻ như những biểu hiện mà hắn ta thể hiện cho đến nay đều là giả.

 

“Cô khá nhanh đấy, cô gái. Ma thuật ở nơi này không phải thứ mà người lạ có thể dễ dàng nhận ra được. Làm sao cô biết được?"

 

"Ngươi có thể đánh lừa các giác quan của ta, nhưng đồng hồ sinh học của ta thì chẳng bao giờ sai."

 

Anastasia lại khịt mũi. Chẳng lý nào cô phải bản thân là một Golem.

 

“… Hmm. Đó là lý do tại sao cô lại có ngoại hình kỳ ​​lạ đến vậy? ”

 

Ssss.

 

Vajra nói nhỏ mấy lời đó, thân thể mờ dần trong bóng tối.

 

'Chúng tôi không thể dẫn người đến trung tâm khu rừng, nhưng điều đó không quan trọng. Dù sao thì họ cũng không thể ra khỏi đây dễ dàng. Việc còn lại duy nhất cần làm là hạ gục chúng.”

 

Một nụ cười bí ẩn nở trên môi hắn ta. Thời gian cuộc săn lùng gay cấn đã đến.

 

<Dừng lại.>

 

Ngay sau khi giọng nói này vang lên, bóng tối vây quanh cơ thể Vajra tản ra. Vẻ mặt của hắn ta cũng trở nên khá sốc.

 

Lợi dụng điều này, Ivan và Anastasia nhanh chóng rút ngắn khoảng cách và hạ gục Vajra. Họ có thể giết hắn ta ngay lập tức, nhưng họ đã không làm thế.

 

Bắt giữ hắn ta là một lựa chọn hay hơn nhiều.

 

'Chuyện gì xảy ra…?'

 

Cơ thể hắn ta vẫn không thể cử động. Vajra chỉ có thể di chuyển đôi mắt của mình. Hắn ta không nhận ra rằng bản thân đang bị sức mạnh của Rồng là Lưỡi Rồng chế ngự..

 

"Cái này tuyệt vời quá đi. Anh có chắc mình không phải là Rồng thật không? ”

 

Anastasia vỗ vai Dro lúc hỏi điều này.

 

Dro nhìn vào khu rừng tối và nói.

 

“Những kẻ khác đã bỏ chạy. Bây giờ tôi có thể bám theo chúng, nhưng… tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn. ”

 

“Mục đích ban đầu của chúng là đưa chúng ta vào khu rừng này. Chúng đã đạt được điều đó. Nhưng nếu tiến vào sâu hơn thì có thể sẽ rất nguy hiểm.”

 

Ánh mắt của Anastasia hướng về phía Vajra.

 

"Không cần phải vội vàng. Chúng ta đã bắt được tên biết nhiều nhất. Chúng ta chỉ cần moi được thông tin từ hắn ta thôi.”

 

"Anh định tra tấn hắn ta?"

 

“Cách đó quá không hiệu quả. Tôi sẽ điều khiển tâm trí của hắn ta. Dù có mất nhiều thời gian hơn nữa thì đây là cách hiệu quả nhất rồi… ”

 

Đúng lúc này, một thứ gì đó đột nhiên bắn ra từ khu rừng tối tăm.

 

Ivan và Anastasia cùng lúc né ra.

 

Phụt.

 

Sau đó, thứ này đâm vào Vajra.

 

"Đó là thứ gì vậy?"

 

“Đây là… một cây kim.”

 

Ivan nhìn gáy Vajra và tặc lưỡi.

 

Cây kim mỏng đến mức cậu phải nhìn kỹ mới thấy được hình dáng của nó.

 

"Quào. Hắn ta chết tức thì luôn. Bọn chúng đã cố gắng tấn công các điểm trọng yếu của hắn ta một cách hoàn hảo.”

 

“Chậc chậc chậc. Thật tiếc vì tôi đã không mang theo vũ khí.”

 

Nếu cậu có một thanh kiếm bên người thì cậu sẽ hất cây kim đó xuống. Tuy nhiên, ngăn cản một vũ khí giấu kín mà không biết nó là gì chẳng khác nào tự sát.

 

‘Chẳng lẽ mình hy sinh một cánh tay để ngăn chặn nó sao?’

 

Anastasia tiếc nuối, nhưng điều đó cũng khó tránh khỏi. Cách suy nghĩ của cô vẫn chưa giống như một Golem chiến đấu; đó là của cách nghĩ của một vị Đại Hiền triết.

 

"Rút cây kim ra đi."

 

“… So lại là tôi?”

 

"Thế tôi nên làm điều đó hả?"

 

Ivan gật đầu trước lời nói của Anastasia.

 

"Cả hai chúng ta đều không có tay chân, thế nên rút nó ra bằng cái gì cũng được."

 

"Cậu có Găng tay của Hổ Vương."

 

"… Phải."

 

Khuôn mặt của Ivan nhăn lại rồi gật đầu.

 

Sau khi đeo Găng tay của Vua Hổ lên, cậu rút cây kim ra khỏi cổ của Vajra.

 

Jurk.

 

Máu ngưng tụ ở gáy Vajra phút chốc chảy xuống lưng hắn ta. Máu này có hơi tím.

 

“Nó cực kỳ độc. Ngoài ra, tôi còn có thể cảm nhận được vết tích của Thần lực trên đây. Trên cây kim có phải tẩm chất độc của Ananta không? "

 

Anastasia không khỏi vui mừng vì không tay không cầm nó. Cô không thể mất cảnh giác vì giờ đây cô đã là một Golem. Cô biết chất độc của Ananta đáng sợ như thế nào.

 

"Đây có phải là tác phẩm của cái tên Jenta đó không?"

 

"Có thể lắm."

 

"Tên đó thực sự không ngại đổ máu mà."

 

Ivan lắc đầu.

 

"Trước hết, chúng ta có nên đi ra khỏi khu rừng không?"

 

“Có một vài rào chắn ở đây. Có lẽ đó là một phép thuật. Chúng ta muốn thoát ra thì phải mất kha khá thời gian đấy. Dro, dùng Lưỡi Rồng của anh thì sao? ”

 

"Có thể phá, nhưng ma thuật kết nối trực tiếp đến khu rừng."

 

“Hừm…”

 

Ivan cau mày quay sang Anastasia còn đang cân nhắc.

 

"Vấn đề là gì?"

 

“Nếu chúng ta mạnh tay phá bỏ thì phần lớn khu rừng sẽ bị phá nát. Điều đó sẽ khiến chúng ta trở thành tội phạm trong vương quốc này. Trường hợp xấu nhất, chúng ta còn bị truy lùng và buộc trục xuất nữa.”

 

“Chúng đã tấn công ta trước mà. Những gì chúng ta đang làm là tự vệ. Họ có thể lao đến và cố gắng loại chúng ta mà.”

 

Khi Ivan nói những lời đó, ánh mắt của Anastasia trở nên sắc bén.

 

“Cậu vì chiến tranh mà đến đây sao? Những kẻ này không đại diện cho toàn bộ Hitume Ikar. Các quan chức có thể không biết sự thật đằng sau tình huống này. Có lẽ cái tên Jenta đã cử Vajra đến để chặn chúng ta. ”

 

“Nếu không phải vậy thì sao? Toàn bộ đất nước này có thể nằm trong tay lũ Bán Thần. ”

 

“Nếu đúng là như vậy thì chúng đã không dụ chúng ta đến Khu rừng Đen tối này rồi mới hành động. Chúng sẽ tấn công chúng ta ngay cả trước khi ta có thể đặt chân lên bến tàu. Đó chỉ là một cảm giác thôi, nhưng ta không nghĩ Jenta muốn chúng ta gặp được đức vua."

 

Điều này khiến Ivan phải ngậm miệng lại.

 

Cậu hiểu những gì Anastasia đang muốn nói. Hitume Ikar cũng có thể có hai phe phái.

 

Những người muốn nhận họ làm khách và những người muốn mạng sống của họ.

 

“Khỉ thật. Vậy chúng ta phải ở lại đây một ngày ư? "

 

“Một hoặc hai ngày. Đầu tiên, ta sẽ cố gắng đi xung quanh và tìm kiếm lối thoát. Nếu việc đó không hiệu quả thì ta mới phải phá rừng. "

 

Nói cách khác, họ sẽ có cái cớ để phá rừng hơn là làm điều đó ngay từ đầu.

 

Ngay khi Ivan sắp thở dài, tất cả đều cùng lúc quay lại nhìn vào khu rừng tối tăm.

 

Có người đang đến gần.

 

Chúng đã trực tiếp đến chỗ họ.

 

"Không chỉ là có một tên."

 

"Phải. Đó phải là ba hoặc bốn tên. ”

 

“Giờ làm luôn đi.”

 

Tuy nhiên, khi nhìn thấy những người này bước ra từ bóng tối, cả nhóm đã thả lỏng tư thế chiến đấu một chút.

 

Bởi lẽ bất kể họ nhìn họ như thế nào, những người này không bao giờ có thể là công dân của Hitume Ikar.

 

Có năm người cùng nhóm xuất hiện. Họ đều là nam giới và mang nhiều màu tóc khác nhau.

 

Điểm chung của họ là trông họ giống như có thể gục ngã bất cứ lúc nào.

 

“… Hmm.”

 

Khi Ivan cau mày, Anastasia quay lại nhìn cậu.

 

"Cậu biết những tên này không?"

 

“Tôi đã từng thấy cậu bạn bên trái trước đó rồi. Anh ta có lẽ là Hart Lowmind, Circle Rounder của các Thanh Kiếm Lucid. ”

 

“Vì vậy, đây phải là nhóm thành viên Circle đầu tiên đến với Hitume Ikar.”

 

Lúc Anastasia lẩm bẩm điều này, chàng trai dẫn đầu nhóm mở miệng.

 

“Các bạn…”

 

“Chúng tôi là bạn đồng hành của Frey.”

 

“Bạn đồng hành của Rounder Frey…? Vậy còn vấn đề ở Silkid thì sao? ”

 

Sự cố Silkid là một trong những nỗi ô nhục lớn nhất của Ivan. Vì vậy, tự nhiên, biểu hiện của anh ấy cứng lại.

 

"Mọi chuyện đã kết thúc."

 

"Tôi thấy."

 

“Cậu có phải là Chủ nhân của Thanh Kiếm Lucid trong Circle không?” - Jekid gật đầu.

 

"Đúng. Tôi là Jekid Deosis. ”

 

"Tại sao cậu lại ở đây?"

 

“… Chúng tôi đang bị chúng săn đuổi.”

 

Anh ta nói những lời này với nụ cười chua chát.

 

Lông mày của Ivan nhíu lại.

 

“Bị săn đuổi? Một chàng trai như anh? ”

 

Sức mạnh của Jekid là thứ mà ngay cả Ivan cũng khó mà đảm đương nổi. Về kỹ năng kiếm thuật thuần túy, chàng trai này thậm chí có thể sánh ngang với Snow.

 

Dù người ta có lùng sục khắp lục địa này cũng sẽ rất khó để tìm thấy những người có thể sánh với anh ta về kiếm thuật.

 

“Tôi đến quá vội vàng. Lẽ ra tôi phải chuẩn bị nhiều hơn.”

 

Jekid nhìn lên trời và nói khẽ.

 

"Đất nước này rất nguy hiểm."

 

* * *

 

Frey nhìn quanh.

 

Đó là một nơi ẩm thấp với sàn đá có nước.

 

‘Đây là phía dưới hòn đảo.’

 

Gọi nó là một hang động dưới nước thì hay hơn. Nơi trung tâm của hang động là một tòa nhà nhỏ.

 

Đây có lẽ là ngôi đền mà Đại Nữ Vu đã đề cập với cậu trước đó.

 

"Đây là thánh địa mà chỉ có Đại Nữ Vu mới được phép vào."

 

"Người ngoài tới nơi như vậy có ổn không?"

 

“…”

 

Đại Nữ Vu không trả lời.

 

Cô biết hành động của mình lần này rất bốc đồng.

 

“Đến đền thờ đi. Nếu cơ duyên đầy đủ thì cậu sẽ được gặp Dauns.”

 

Frey bình tĩnh bước đến đền thờ.

 

Ngôi đền là một tòa nhà được làm hoàn toàn bằng gỗ.

 

Thật là lạ.

 

Nếu một công trình kiến ​​trúc bằng gỗ ở một nơi ẩm ướt như vậy, không bao lâu nữa nó sẽ bị mục nát hoàn toàn. Thế mà ngôi đền bằng gỗ này vẫn sạch sẽ và vững chãi cứ như mới vừa xây dựng được một ngày thôi ấy.

 

Khi cậu bước vào trong tòa nhà, những ngọn nến đặt hai bên sẽ tự sáng lên, chiếu sáng toàn bộ tòa nhà.

 

Chính giữa căn phòng là một bức tượng. Có lẽ đây là Dauns.

 

“…”

 

Biểu cảm của Frey trở nên kiên định lúc mắt cậu nhìn đến bức tượng này.

 

Ngài có một cơ thể trông giống như của một con người, nhưng khuôn mặt không có các đường nét hay có lông. Thậm chí không có một đường nét cơ bắp nào trên cơ thể đó. Và mặc dù chỉ là một bức tượng, nhưng hình tượng này dường như đang không ngừng tỏa ra ánh sáng.

 

Bức tượng đó rất giống với một người mà cậu quen biết.

 

‘Lord.'

 

Vào lúc đó, cậu đột nhiên cảm thấy như thể không gian của mình đã không còn liên kết với thế giới.

 

[Chào mừng.]

 

“…”

 

Frey nhìn lại. Một bóng người lúc này đang đứng nơi bức tượng cậu từng dừng chân lại.

 

Frey nói với vẻ nghiêm trọng

 

"Ngươi không phải là Lord."

 

Bóng dáng ấy cười, khuôn miệng với hàm răng sáng hiện ra trên khuôn mặt khác lạ của nó.

 

[Ta là Chúa.]

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương