Sự Trở Lại Của Pháp Sư Vĩ Đại Sau 4000 Năm
Chapter 229 Pháp Sư Vĩ Đại Trở Lại Sau 4000 Năm (2)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

 Chương 229: Pháp sư vĩ đại trở lại sau 4000 năm (2)

Đó là một buổi chiều hoàng hôn tuyệt đẹp.

Khi tỉnh dậy, Lukas Trowman ngửa mặt lên với đôi mắt trống rỗng. Không biết sao, nhưng cậu cảm thấy dường như cậu đã mất đi ý thức trong một khoảng thời gian dài.

Cậu lắc đầu và quay sang bên kia. Ở đó, cậu nhìn thấy một người phụ nữ có mái tóc đen tuyền đang nhìn cậu và nở nụ cười.

“Tại sao?”

“Chỉ bởi vì…’’ Iris vừa nhoẻn cười vừa đáp. 

Khi thấy Lukas chỉ nghiêng đầu, Schweiser thở dài.

“Cậu chậm chạp đến mức làm tôi điên lên được.”

“Ý cô là gì cơ?”

“Cậu không cần biết đâu, cái tên đầu gỗ này. Nhưng mà, cậu đang làm gì thế? Chúng tôi đã khám phá mọi tàn tích ở đất nước này.”

“...ờ thì.”

Lukas cảm thấy kỳ lạ. Những suy nghĩ của cậu đang trở nên mông lung.

Điều kỳ lạ là cậu đang có lại thứ cảm giác đã lạc lâu lắm rồi, kể từ khi cậu chạm được cấp 7 sao .

“... Bọn mình… bọn mình đã làm gì nhỉ?”

“Cậu đã thả hồn đi đâu thế hả?” Schweiser hỏi với dáng vẻ ngạc nhiên.

 Kasajin ở bên cạnh họ trả lời:

“Chúng ta quyết định đi về hướng phía đông. Cậu có hứng thú với nền văn hóa ở đó à.”

“...”


Là vậy ư?

Lukas cảm thấy rối bời. Cậu cảm thấy như cậu đã làm dở một điều gì đó vô cùng quan trọng.

Nhưng bất kể dù cho cậu có cố gắng nhớ ra như thế nào, vẫn chẳng có gì xuất hiện trong đầu cậu cả.

Cố gạt bỏ cảm giác kỳ lạ, Lukas gật đầu.

“... Ừm. Vậy giờ đi tới đó thôi.”

“Tôi nghe nói vũ khí ở miền đông rất đặc biệt. Tôi đã bắt đầu háo hức rồi đấy.”

Lucid nói những lời đó với giọng điệu phấn khởi.

***

Đó là một chuyến đi khá dễ chịu.

Họ không cần phải vội vàng. Sau tất cả, không có việc gì khiến họ phải khẩn trương cả.

Vì vậy, họ cố ý thuê một cỗ xe ngựa, mặc dù họ có sức mạnh để dịch chuyển đến nửa bên kia của lục địa trong nháy mắt. Nhưng trên đường đi, họ vẫn di chuyển rất chậm.

Họ tìm thấy một nơi có khung cảnh tuyệt đẹp và quyết định dựng trại ở đó, mặc dù mặt trời vẫn ở trên cao.

Nếu ở gần đó có làng mạc hay thành phố, họ chắc chắn sẽ phải đi qua kể cả nếu đó có là đường vòng.

Miền Đông là một vùng đất đẹp đến lạ. Không chỉ những đất nước, mà đến cả những thành phố vẫn có những đặc điểm khác nhau, nên bất cứ nơi nào họ đặt chân đến đều vô cùng thú vị.

...Đáng nhẽ cậu nên tận hưởng nó.

“Lưỡi kiếm rất tốt đấy.”

Lucid nhìn vào thanh kiếm trong tay với vẻ ngây ngất.

Lưỡi kiếm có hình dạng uốn cong nên một người không có chút hiểu biết nào về vũ khí như Lukas không thể nói được rằng nó có tốt hay không.

“Có chuyện gì thế, Lukas?”

Schweiser đi đến bên cạnh và vỗ vai cậu.

“Nhìn như kiểu cậu ăn phải cái gì ấy. Sao thế? Những vật phẩm này không đạt được kỳ vọng của cậu à?”

“...không phải.”

Những tàn tích ở miền đất này đều rất tuyệt. Lukas không cưỡng lại được mà một lần nữa thán phục tổ tiên của họ và ngưỡng mộ những thành tích của họ.

Nhưng ngoại trừ điều đó, cảm giác kỳ lạ của cậu chỉ càng trở nên rõ ràng hơn. Thứ mà khiến cậu phát cáu nhất chính là cậu không biết điều gì đang gây ra cảm giác kỳ lạ cho mình.

Nhưng đi khắp những quốc gia miền đông không giúp cậu trở nên tốt hơn. Thay vào đó, trái tim của cậu càng trở nên nặng nề hơn.

Cuối cùng, Lukas không cả mỉm cười được nữa.

Schweiser vẫn tiếp tục nhìn cậu giống như cậu lạ lùng lắm, nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Tối đó Lukas mất ngủ, nên cậu đi ra ngoài.

Họ đang ở trên một hòn đảo ở miền đông xa xôi. Cậu đi bộ dọc bờ biển một lúc trước khi ngồi xuống một tảng đá lớn.

Shhh-

Cậu nhìn vào biển đen, rồi cảm thấy mình như bị hút vào.

Cậu chỉ ngồi đó mà không nghĩ gì cả. Tảng đá đó hóa ra là một địa điểm khá tốt. Cậu có thể nhìn thấy chân trời vẽ ra từ biển đen và bầu trời đêm chỉ qua một cái liếc nhìn.

Khung cảnh thì tuyệt vời, nhưng không thể làm dịu đi trái tim nặng nề của cậu.

“Nhìn cậu không có vẻ ổn lắm.”

Iris xuất hiện.

Cô nói với một chất giọng nhẹ nhàng. Mái tóc màu gỗ mun của cô hòa với biển đen đầy cát một cách hoàn hảo.

Cô lưỡng lự một hồi trước khi ngồi xuống cách Lukas không xa.

“Chắc cậu lo lắng lắm. Xin lỗi.”

“...không.”

Lukas nhìn cô trước khi tiếp tục nói.

“Cô cũng vậy.”

“Hử?”

“Cô cũng trông không ổn lắm.”

“...”

Có một sự thay đổi đáng kể trên gương mặt Iris khi cô nghe thấy những lời ấy.

Lukas quay đầu nhìn ra nơi khác. Rồi, cậu hướng ánh mắt về biển đen, tiếp tục nói.

“...Tôi nghĩ rằng tôi đã quên một điều gì đó quan trọng.”

“Không thể dừng suy nghĩ về nó à?”

“Phải”

“...Nếu như cậu không nhớ ra được, thì có thể nó không quan trọng đến thế.”

Lukas nắm chặt lấy ngực mình, áo choàng màu nâu sẫm của cậu nhăn nhúm.

“Tôi đang hạnh phúc. Đi khắp lục địa với những người bạn tốt nhất, khám phá và điều tra di tích và vật phẩm thất lạc từ thời cha ông ... Đây là điều tôi đã muốn làm trong một thời gian dài. Đối với tôi đấy là giấc mơ đã trở thành hiện thực.”

“Thế thì đó là điều tốt mà. Có vấn đề gì chứ?”

“...Tôi cảm thấy rằng đây không phải lúc.”

Giọng nói của Lukas trở nên nặng nề.

“Tôi cảm thấy như mọi thứ đang đi chệch khỏi đường ray. Tôi cảm thấy thế được một lúc rồi. Như thể ta bước khỏi con đường được định sẵn và bắt đầu đi sai hướng. Tôi biết tôi phải trở lại ... nhưng dường như một phần trong tôi lưỡng lự điều đó.”

Cậu cảm thấy con đường cậu từng bước đi đã rất khó khăn. Mặt khác, con đường bằng phẳng và đầy phong cảnh này đã rất tuyệt.

Mỗi lần cậu bước, cậu cảm thấy lạc quan hơn, như thể cậu đang đi dạo một cách nhẹ nhàng trong chuyến đi chơi buổi chiều.

“Đôi khi, tôi nghe thấy tiếng mọi người gào thét, và tôi thấy như tôi đang chạy mà cả mắt lẫn tai đều bị bịt kín.”

“Điều đó cũng không tệ đến thế.”

Iris phẫn nộ, và giọng cô tràn ngập sự cố chấp.

“Lukas đáng được nghỉ ngơi. Sao cậu lại quên đi điều đó chứ? Chạy trốn là sai sao? Cậu đâu cần phải gồng mình lên xử lý tất cả vấn đề của họ. Đôi khi cậu cũng cần nghỉ chứ. Cậu ... cậu cũng chỉ là con người mà.”

Giọng cô trở nên đượm buồn.

Lukas cúi đầu, lặng thinh.

Cậu nhìn bãi biển đầy cát đang chìm trong bóng tối.

“... đôi khi. Tôi cũng muốn sống như thế. Như cô nói ... Cô nghĩ tôi ghét nghỉ ngơi sao? Đôi khi, tôi cũng muốn lười biếng. Đó là lẽ đương nhiên. Chỉ là tôi không thể.”

Lukas dường như bị phân tâm một lúc trước khi tiếp tục.

“Tôi biết rằng tôi đặc biệt. Tôi biết tôi có thể cứu nhiều người như thế nào. Và tôi không tự tin rằng tôi có thể đối mặt với tai ương từ việc bỏ mặc tiếng cầu cứu của họ.”

“Cậu chỉ luôn sống với trách nhiệm. Đó chẳng phải là sống.”

“Không có gì quá lớn lao. Tôi chỉ nhọc hơn mọi người một chút.”

Lukas bật cười khẽ.

“Cảm ơn, Iris. Những lời của cô khiến tôi thoải mái hơn nhiều.”

“... ý cậu là gì?”

“Con người. Cô gọi tôi là con người. Haha. Tôi không biết sao ... chỉ là tôi thấy vui.”

“...”

“Sao cô lại làm vẻ mặt đấy thế?”

Iris đang lắc đầu, mắt ngập nước. Cô nao núng một lúc trước khi nói ra điều nửa hấp tấp nửa không.

“Em ... thích anh, Lukas.”

“...” 

Biểu cảm của Lukas cứng lại.

Đấy là một lời tỏ tình. Một lời tỏ tình của phụ nữ dành cho đàn ông, không phải đề nghị làm bạn.

Cậu chưa từng tưởng tượng điều đó.

Nhưng ... cậu cảm giác cậu đã biết điều ấy. Như thể ai đó đã nói cho cậu về tình cảm của cô ấy từ trước.

Không thể nào.

Iris lưỡng lự một lúc rồi chôn mặt vào đầu gối và lẩm bẩm.

“... Em yêu anh. Lukas, em yêu anh hơn bất cứ ai trên thế giới này.”

“Iris.”

“Nên em đã hơi ghen tị, nhưng em không thể tiếp tục như này. Em không thể thay đổi bản chất của Lukas Trowman người em yêu bằng chính đôi tay này. Cảm giác lúc đó như thể em đang tự tay giết anh.”

“...”

“Em chỉ ...”

Giọng của Iris phai dần.

‘Cái này ...’

Trí óc của Lukas chìm vào trong thứ ánh sáng ấy

***

[3917 năm, 11 tháng, 7 ngày ...]

Cậu nghe thấy một giọng nói. Một giọng nói quen thuộc.

Lukas tỉnh táo lại khi nghe giọng nói ấy. Cậu cảm thấy như cậu đã thức dậy từ một giấc mơ dài đằng đẵng.

‘Cái này chỉ là ...’

Một ảo giác chăng?

Cậu chưa từng nhìn thấy cái gì giống như vậy trước đây. Nó rõ ràng và kéo dài đến nỗi không thể chỉ đơn thuần là làm dậy lại một ký ức.

Cậu nhớ rõ ràng cậu đang đi cùng với những người bạn của mình cũng vài tháng.

‘Không. Nhưng ...’

Cuộc hội thoại của cậu và Iris ...

Lukas không thể nhớ rằng từ khi thấy nước mắt của Iris. Dù chỉ là một lần, cậu không thể quên dù 4000 năm đã trôi qua.

Không chỉ có vậy.

Có rất nhiều sự không tương thích với những ký ức cậu mới chứng kiến.

‘Mình chắc khoảng 30.’

Cậu không chắc, nhưng cậu cảm thấy rằng chỉ trạc trạc đó thôi.

Ở tuổi đó, Lukas đã tham gia vào trận chiến diện rộng nảy lửa với các Bán thần. Cậu không thể đi chơi du lịch thư giãn với bạn bè được.

Nhưng điều khiến cậu bối rối nhất chính là cậu vẫn còn khả năng để nghĩ. Cậu đã đạt được cơ thể siêu việt và đã chết sau khi bị đánh bại bởi Lord.

Cậu đã nên biến mất mà không để lại một mảnh linh hồn nào. Dũ nhiên là, cậu không thể nào nghĩ tỉnh táo như thế này.

[3111 năm, 9 tháng, 4 ngày ...]

‘Ai đó?’

Lukas muốn hỏi vậy, nhưng cậu không thể mở miệng. Cậu còn không có cả lưỡi.

Cậu không có cách nào để nói mà chỉ có thể gào thét trong tiềm thức của mình.

Tất nhiên, cậu không nhận được câu trả lời nào cả.

‘Mình đang ở đâu đây?’

Một nơi bao trùm trong bóng tối.

Nó giống như nhà tù của Lord, Abyss. Nhưng cậu cảm nhận được rằng có một sự khác nhau cốt lõi ở đây.

Shuk ...

Đột nhiên, có thứ gì đó thay đổi.

Giác quan của cậu đã quay về. Đây là lần đầu tiên Lukas cảm nhận được thứ xúc giác này.

Như thể cậu đang chìm trong băng tuyết và dần tan ra, nên cậu có thể cảm nhận ‘cơ thể’ của mình.

Rồi cậu thấy ấm. Hơi ấm còn dịu dàng hơn gió xuân.

Lukas cố chôn vùi cảm giác mệt mỏi đột nhiên xuất hiện như sóng trào.

[2937 năm, 4 tháng, 20 ngày ...]

Giọng nói đó tiếp tục.

Nó làm dịu trái tim của Lukas như ánh mặt trời.

Cậu nhận ra rằng cậu đã có lưỡi. Nhưng cậu vẫn chưa nói được. 

Giác quan của cậu chưa hồi phục hết.

‘Có cái gì đó sai ở đây.’

Một mảnh của bức tranh đã bị mất. Một mảnh hết sức quan trọng.

Như thể Golem mà không có cốt lõi, không thể di chuyển dù chỉ một ngón tay mà không có nguồn sức mạnh ngay cả khi hoàn thiện, Frey không thể cử động.

[2300 năm, 1 tháng, 9 ngày ...]

[1721 năm, 8 tháng, 18 ngày ...]

[1001 năm, 7 tháng , 17 ngày ...]

[661 năm, 3 tháng, 1 ngày ...]

Cậu tiếp tục nghe thấy giọng nói đó.

Thời gian dần dần quay ngược. 

Frey cuối cùng nhận ra ai là chủ nhân giọng nói ấy. 

‘Iris.’

Cô tiếp tục thuật lại ngày tháng với một chất giọng điềm tĩnh. Từng cái một, một khoảng thời gian hết sức dài nhưng lại chi tiết mà con người cũng không tưởng tượng được.

[121 năm, 11 tháng, 11 ngày ...]

Dak-

Có điều gì đó đâm vào tim cậu. Máu cuồn cuộn trong cơ thể, và nhịp tim yếu ớt dần trở nên rõ ràng.

Lukas mở mắt.

Paht.

Thứ đầu tiên cậu thấy là anh sáng chói lòa. Sáng tới mức cậu đã bị lóa mắt một lúc.

Sau khi chớp mắt vài lần, cậu nhận ra rằng anh sáng đó đến từ một cây nến nhỏ.

Nguệch ngoạc –

Ai đó đang nhoài ra, dựa vào ánh sáng để viết gì đó.

Đường cong tinh tế có thể thấy rõ ngay cả khi nhìn từ phía sau ngay lập tức mách bảo cậu đây là một người phụ nữ. Cậu có thể thấy mái tóc đen như gỗ mun của cô.

Iris Phisfounder.


 

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương