Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chương 238: Hồi kết (1)

 

Elliah nhìn ra ngoài khi những cơn gió lạnh phả lên mặt cô. Cô thích tuyết. Không giống những giọt mưa, những bông tuyết xếp chồng lên nhau và che phủ mọi thứ.

Đó là lý do tại sao cô chọn Vùng đất Băng giá làm lãnh thổ của mình. Sau khi thi triển sức mạnh của mình lên thời tiết của vùng lãnh thổ lạnh giá này, cô đã tạo ra cơn bão tuyết vĩnh cửu, tuyết rơi quanh năm bất kể đó là mùa nào.

Chỉ cần nhìn ra bên ngoài, cô có thể nhìn thấy bông tuyết yêu quý của mình đang lất phất xung quanh.

Nhưng hôm nay lại khác. Cô không nén được cảm giác bất an khi nhìn ra đám tuyết.

"Cô là tên Bán Thần cuối cùng rồi."

“…” Elliah quay lại và thấy Lukas đang đứng đó.

Cô hơi cúi đầu xuống rồi khẽ khàng nói nhỏ.

"Ta hiểu rồi. Vậy là cậu… không còn là con người nữa. ”

“…”

"Cậu đến để giết ta sao?"

"Không." Lukas im lặng một lúc.

"Cô muốn chết sao?"

"Không đời nào. Đời này của ta vẫn còn rất nhiều nguyện vọng chưa thực hiện được.”

"Đó là một lời nói dối. Ta nào có thấy bất cứ động lực nào của cô đâu. Chẳng có gì vô ích hơn một cuộc sống không có mục đích cả, trông cứ như trên ngực cô đang thủng một lỗ hổng rất lớn vậy."

“…” Trái tim Elliah nặng trĩu.

Lukas đã đúng. Không có điều gì cậu ta nói là không đúng cả.

Cô quay lại nhìn cơn bão tuyết một lần nữa.

"Ban đầu, tôi muốn sống với Riki, ở đây trong Vùng đất Băng giá."

“…”

“Tôi đã gắng gượng thuyết phục anh ấy, nhưng anh ấy không thích nó. Cậu cũng biết đấy, chủng tộc của chúng tôi có đôi khi rất cứng đầu. Ha. Chết tiệt. Bây giờ, tôi cảm thấy bản thân nên tiếp tục cố gắng cho đến cùng. ”

Elliah bật ra một tiếng cười tựa như tiếng gió xì từ một quả bóng bay.

“Má nó chứ. Tôi biết điều này sẽ xảy ra mà. Cuối cùng thì những người khác đều đã chết chết còn tôi thì chỉ còn lại một mình ”.

"Cô nghĩ lý do là gì đây?"

"Sao cơ?"

"Lý do chỉ có một mình cô còn sống sót."

"Điều đó có gì khác biệt sao? Tôi không khác gì một tên phản bội rồi đào thoát cả. Một kẻ hèn nhát đã bỏ chạy không chút do dự chỉ vì không muốn tham gia vào một cuộc chiến tranh khốc liệt và khủng khiếp ”. Giọng cô căng thẳng tiếp tục.

“Rốt cuộc thì kẻ hèn nhát thì luôn sống sót”.

"Tôi không đồng ý. Tôi cho rằng vẫn còn nhiều việc mà cô phải làm đây ”.

Thái độ hoài nghi của cô không thay đổi ngay cả sau khi nghe những lời nghiêm túc của Lukas.

“Đừng nực cười vậy chứ. Tôi phải làm gì trong một thế giới không có Bán Thần nào đây? ”

"Những người đã đi theo các Bán Thần."

“…!” Elliah sững người trong giây lát trước những lời đó.

“Vẫn còn nhiều người như vậy trên lục địa này. Họ đã nhắm mắt xuôi tay. Ngay cả những lời của gia đình họ cũng không đến được với họ. Elliah, vị Bán Thần như cô là người duy nhất có thể giúp đỡ họ. Cô có thể đưa họ đến con đường đúng đắn ”.

“Con đường đúng đắn? Tôi á? Haha. Nói thì dễ lắm. "

“Cô muốn tìm cách chuộc lỗi đấy thôi. Nếu cứ ngồi yên thì cô sẽ chỉ chìm trong cảm giác tội lỗi của mình mà thôi.”

“…” Những lời nói đó khiến lòng cô dao động.

Đó là sự thật.

Lord và Riki.

Khi cô chỉ có thể theo dõi một người trong số họ, Elliah đã chọn cách bỏ chạy. Cô cắt đứt mọi mối quan hệ của mình, đóng băng cánh cửa trái tim mình và chạy đến Vùng đất Băng giá ở phía Bắc.

Không. Thậm chí còn tồi tệ hơn thế.

Sự thật là, cô không thể ngừng chú ý đến mọi thứ đang diễn ra. Cô là một kẻ hèn nhát, chỉ biết dõi theo vào tình hình từ bên ngoài.

“… Tôi không cho rằng lời nói của tôi là câu trả lời hoàn hảo. Nhưng chắc chắn cô sẽ cảm thấy cô đơn hơn nữa nếu bản thân cứ ở đây, trong Vùng đất Băng giá này một mình. "

“…”

“Tôi không thể làm gì được nếu cô từ chối, nhưng… tôi sẽ để lại nó ở chỗ cô.”

Nói xong, Lukas lấy trong túi ra một cái bình. Chất lỏng màu đen có thể thấy được đang tự động lưu chuyển trong chiếc bình.

“Đây là…?”

“Đó là thân quyến của cô. Tôi nghĩ cô là người nên chôn cất họ ”.

“…” Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Elliah, Lukas đặt cái bình lên bàn.

"Giờ tôi đi luôn đây. Tôi không còn nhiều thời gian nữa… Hy vọng rằng cô có thể đưa ra quyết định bản thân thấy hài lòng nhất với tư cách là một Bán Thần cuối cùng. ”

Sau những lời đó, Lukas biến mất tựa như một ảo ảnh.

Elliah tiếp tục nhìn chằm chằm một lúc rồi đứng dậy.

Sau đó cô nhặt cái bình lên với vẻ mặt khó đăm.

* * *

Nix thức dậy lúc nửa đêm.

Cô ấy thậm chí không biết tại sao nữa. Nhưng khi ngồi dậy trên giường của mình, cô mới nhận ra còn có một người khác đang đứng trong phòng.

"A…" Cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông này trước đây. Nhưng Nix đã có thể nhận ra ngay lập tức anh ta là ai.

Niềm vui đơn thuần hiện rõ trên khuôn mặt Nix.

Lukas nhìn cô ấy rồi nhẹ giọng nói:

“Cô đã xử lý rất tốt viên tinh thể của Agni.”

"Ờm."

"Tốt lắm."

Chắc chắn đây là một lời khen đầy ấm áp. Tuy nhiên, nghe thấy điều đó khiến Nix cảm thấy lạnh đến mức rùng mình.

Cô ấy ngồi trên giường và nhìn Lukas. Đầu óc cô vẫn rất tỉnh táo, nhưng bản thân lại ngồi không yên.

"Cậu có đi không?" Nix hỏi.

Lukas cười một hồi rồi gật đầu.

"… Cho tôi đi với cậu đi."

"Nơi tốt nhất cho cô không phải là ở bên cạnh tôi."

"Nhưng…"

"Nix." Lukas gọi tên cô ấy.

"Có điều gì cô muốn làm không?"

Điều gì cô ấy muốn làm ư…

Nix do dự một lúc rồi khẽ nói:

“… Tôi… muốn tìm người trong tộc của tôi.”

“Phượng hoàng là một chủng tộc khá khó tìm đấy, nhưng ở cảnh giới hiện tại của cô thì không khó lắm đâu.”

"Liệu họ có chấp nhận tôi không?"

“Tôi không thể trả lời điều đó được đâu. Nhưng cô không nên sợ họ sẽ từ chối mình, bởi lẽ bây giờ cô chính là một sinh vật mạnh mẽ. Cô không cần phải nép mình trong cái bóng của họ. Hãy khắc ghi điều đó."

"Torkunta vẫn còn đó chứ?"

"…Ừ."

“Chia sẻ cơ thể với ai đó không phải ai cũng có thể trải qua được. Hơn nữa, hắn lại còn là con quái vật đã sống gần 1.000 năm. Tính cách của tên đó kém lắm, nhưng mối quan hệ của hai người không đến nỗi tệ. "

"Phải đó." Nix cười nhẹ và gật đầu.

Giống như cậu đã nói đó, Torkunta đã trở thành một nửa còn lại của Nix.

"Hãy đối xử tốt với hắn."

"…khi nào cậu về?"

Lukas dừng lại một lúc khi Nix buồn giọng hỏi câu này.

Cậu ngập ngừng rồi thở dài.

"…Tôi xin lỗi."

“…” Nix cúi đầu.

Lukas thì thào với giọng yếu ớt.

"Torkunta, hãy chăm sóc cho Nix."

Lúc này đây, những giọt nước mắt Nix đã cố kìm nén lại trào ra. Cô ấy không thể ngẩng đầu lên.

Lukas có lẽ đã rời đi.

Không muốn chấp nhận sự thật này, Nix không dám ngẩng đầu lên trong một thời gian dài.

* * *

‘Mình không nghĩ mọi chuyện lại thành ra như thế này.’ Ivan thầm càu nhàu.

Cậu chưa bao giờ nghĩ nhiều đến cái chết cả, nhưng ít nhất thì cậu chưa từng nghĩ nó sẽ đến với mình sớm như vậy. Cậu còn cho là bản thân sẽ có một cái chết bi thảm lắm.

Ví dụ như sau khi cứu ai đó, cậu sẽ ho ra máu và để lại di ngôn…

Không. Thậm chí cậu còn chả quan tâm mấy đến cái chết hào hùng này.

Nhưng việc này quá sức đối với cậu.

Lord phẩy tay một cái thôi là đủ giết chết cậu trong tích tắc rồi.

‘Vậy đây là cái chết sao?’

Nếu vậy thì không thể nào chán nản hơn được nữa. Thần thức của cậu chỉ đang lơ lửng ở một nơi toàn là bóng tối.

Cậu sẽ không phải sống như thế này mãi mãi đâu nhỉ?

'Vụ này tệ kinh.'

Ngay khi Ivan nhận ra tình cảnh nghiêm trọng của mình thì có gì đó đã thay đổi.

Cậu cảm thấy bản thân đang ở dưới đáy ao và từ từ ngoi lên mặt nước.

“…” Ivan chớp mắt.

Cậu có thể nhìn thấy được ánh sáng rồi này.

Sau khi chớp mắt thêm vài lần, cậu đã không còn mờ mắt nữa.

"Hở?" Cậu hoang mang.

Cậu có thể cảm nhận được mặt đất, có thể ngửi và có thể nhìn thấy được.

"Đây là…"

Đây không phải là lâu đài ở Hitume Ikar nơi cậu đã tử trận sao?

"C-, cậu ta thực sự còn sống này."

Đại Nữ Vu kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cậu.

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

"…Chuyện đó…"

Đôi mắt của Đại Nữ Vu chuyển sang nhìn nơi khác.

Một người đàn ông có mái tóc vàng và khoác một chiếc áo choàng màu nâu vàng đang đứng đó. 

Cậu chưa từng nhìn thấy, cũng chưa từng gặp anh ta trước đây luôn…

Nhưng cậu lại cảm thấy người đó vô cùng quen thuộc.

Đặc biệt là biểu cảm của anh.

Trước khi bản thân có thể suy nghĩ sâu thêm về nó thì một cái tên bật ra từ môi của Ivan.

"Frey?"

"Ừ."

“Hế… bộ dáng của anh thực sự trông như thế này sao?”

"Có thể nói là vậy."

"Còn tên Lord thì sao?"

"Gã ta đã chết rồi."

"…Tôi hiểu rồi." Ivan thở dài trong khi tỏ vẻ bực bội.

“Vậy là tất cả đã kết thúc. Chết tiệt. Tôi lại là tên đi sau nữa.”

“…”

"Dù sao thì cũng cảm ơn vì đã cứu mạng tôi."

“Tôi không cứu mạng cậu. Tôi chỉ đưa cậu ra khỏi một khoảng không gian mà cậu bị mắc kẹt thôi. "

"Giống nhau thôi."

Ivan gãi đầu khi nói điều đó, nhưng cậu sững sờ khi cảm thấy cơn đau dữ dội từ cánh tay phải.

Lukas nhìn vào tay cậu.

“Tay phải của cậu đã hoàn toàn bị liệt rồi. Vết thương đó quá nặng nên không còn hy vọng chữa khỏi được nữa. "

"Tôi biết rồi."

“Dù có thể chữa khỏi  thì cậu cũng không bao giờ có thể tạo ra bất cứ lực đạo nào trong cú đấm của mình nữa.”

"Tôi cũng biết điều đó." Cậu nói điều này với giọng bình tĩnh.

Lukas nhìn Ivan với vẻ mặt kỳ lạ rồi lại nói.

"Cậu có muốn tôi chữa cho không?"

"Sao cơ?"

Ivan nhìn Lukas một lúc rồi lắc đầu mỉm cười.

"Cảm ơn, nhưng tôi từ chối."

"Tại sao?"

“Khi tung quyền ra, tôi đã quyết tâm không bao giờ sử dụng nắm đấm này nữa. Mặc dù cuối cùng không thể làm được gì, nhưng tôi đã có quyết định rồi. "

Ivan cau mày.

Dường như cậu không thể nghĩ ra từ nào để diễn tả cảm xúc của mình.

“… Vì vậy vết thương này… Tôi sẽ gọi nó là huy chương của tôi, vết tích trong chiến đấu của tôi. Tôi không cho là bản thân sẽ cảm thấy tốt khi cánh tay mình được chữa lành không chút vết tích đâu. "

Những lời như vậy thật là xa xỉ đối với Ivan.

Lukas mỉm cười.

"Đúng vậy. Cậu không muốn xóa bỏ quyết tâm của mình lúc đó. "

"Chà. Việc đó chả có gì hay ho cả. Tôi chỉ nói bản thân không cảm thấy thích điều đó thôi. "

“… Ivan. Cậu thực sự là một người tuyệt vời. ”

Lukas thể hiện sự tôn trọng thực sự dành cho chàng trai này.

Ivan cau mày trước lời nói của anh. Cậu cảm thấy bản thân đang bị trêu chọc.

Dù sao thì cậu không giải quyết được gì, cũng chẳng giúp đỡ được miếng nào cả.

Trận chiến lần trước với Agni cũng vậy.

Không. Cậu thậm chí còn thảm hại hơn hồi đó.

Cuối cùng, Lukas là người đã giải quyết mọi chuyện.

Lukas hiểu được cảm xúc của Ivan, nhưng cậu quyết định không nói bất cứ điều gì về điều đó.

 

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương