Trạch Nhật Phi Thăng (300Đ/C)
Chương 79: Hứa công tử, mời uống trà 1

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Cõi âm, bên cạnh Nại Hà, đột nhiên xuất hiện cảnh tượng như vậy, khiến người ta không khỏi sợ hãi.
Hứa Ứng đề cao cảnh giác, bước chân chậm lại, đi qua cây liễu, người dưới gốc cây lên tiếng mời: “Hứa công tử, sao không tới đây ngồi?”
Ngoan Thất cảnh giác, hạ giọng nói: “Hứa Ứng, ‘người tới không có ý tốt’!”
Hứa Ứng gật nhẹ đầu rồi nói: “Đã đến rồi thì nên ở lại. Đối phương đã bố trí sẵn trận địa, hiển nhiên đã đợi rất lâu rồi, sẽ không dễ dàng thả chúng ta rời khỏi.”
Y đi tới đối diện người kia, nhún mình một cái rồi ngồi xuống. Mấy tên Ngưu Ma đứng sau lưng y nhưng không phải đứng dưới đất mà là đứng trong từng luồng âm phong, chân không chạm đất, âm u khủng khiếp.
Đây là chỗ dựa của Hứa Ứng.
Tuy không biết vì sao đám Ngưu Ma này lại đi theo mình, nhưng có đám Ngưu Ma và Bạch Cốt Đả Hồn tiên, cho dù gặp phải nguy hiểm cũng có thể ứng phó.
Người đối diện là một ông lão mặt ủ mày chau, không nhìn ra được tuổi tác, chỉ có thể thấy từng nếp nhăn như đao, từng đao một khắc sâu vào da dẻ lão, cứ như sẽ khắc tới tận xương.
Đôi mắt lão cũng lõm sâu vào vành mắt, ngồi dưới ngọn đèn xanh mà đôi mắt như hai điểm lửa hương đỏ rực ẩn sâu trong vành mắt.
Trên người lão cũng có mùi hương khói kỳ lạ, thế nhưng bề ngoài lão không giống thần linh.
Lão già u sầu châm trà cho Hứa Ứng, cho dù Hứa Ứng đang khát nhưng vẫn không uống trà, dò hỏi: “Lão trượng nhận ra ta?”
Ngoan Thất nhìn chằm chằm vào chén trà, nuốt nước miếng. Nhưng ở đây chỉ có hai cái ghế, hai chén trà, không có phần của hắn.
Lão già u sầu cười nói: “Nhận ra chứ, khi ngươi còn bé ta còn bế ngươi nữa cơ.”
Hứa Ứng kinh ngạc nhìn lão, cố gắng nhớ lại tình hình bản thân khi còn bé: “Sao ta không nhớ lão trượng nhỉ? Nhà ta ở khu đất Hứa gia, khu đất Hứa gia đều họ Hứa, cha ta đứng thứ ba, tên là Hứa Tam Lang, mẹ ta là người thôn bên cạnh, tên là Lạc Anh Hoa. Trong nhà thì ta là con thứ, ta có một tỷ tỷ... Không đúng!”
Hai mắt y từ từ đỏ ngầu, trong đầu hiện lên tình cảnh ở Vọng Hương Đài, nhớ lại đứa bé va vào chân mình và cặp vợ chồng không thấy rõ gương mặt.
Ngoan Thất và quả chuông đều căng thẳng: “Nguy rồi, A Ứng lại sắp phát bệnh!”
Lão già u sầu ra hiệu cho y uống trà nói: “Khi còn bé ngươi có bệnh đau đầu, đến giờ vẫn chưa khỏi, đúng là đáng thương.”
Hứa Ứng đau đầu như muốn nứt, nâng chén trà lên rồi lại đặt xuống, cười nói: “Nếu lão trượng từng bế ta, chắc cũng biết rất nhiều chuyện hồi bé của ta đúng không?”
Lão già u sầu thấy y không uống trà, gương mặt càng buồn bã. Đột nhiên giữa bầu trời sấm vang chớp giật, có một ngôi miếu lớn bay trên không trung, chỉ nghe giọng nói của na tiên áo trắng vang lên: “Tên tiểu quỷ nuôi con rắn lớn, ngươi nấp đâu rồi? Đừng có trốn! Ngươi quay lại đây nghịch hai kiếm cho ta xem nào!”
Hứa Ứng và Ngoan Thất biến sắc, quả chuông cũng kêu coong một tiếng, chỉ có đám Ngưu Ma vẫn bình tĩnh tự nhiên, đứng trong âm phong xì mũi một cái. 
Đang lúc Hứa Ứng định đứng dậy cáo từ thì lão già u sầu nói: “Ngươi có thể yên tâm, hắn sẽ không tìm ra chỗ ta đâu. Chẳng bao lâu sau Thông phán của Vĩnh Châu quỷ phủ Lăng Hữu Đạo sẽ đi qua nơi này, dẫn hắn đi.”
Ánh mắt Hứa Ứng lấp lóe, lặng lẽ phát động Thiên Nhãn quan sát lão, cười nói: “Lão trượng xưng hô ra sao?”
Trong mi tâm của y, thần thức hóa kính, Thiên Nhãn mở rộng, chiếu rọi lão già u sầu.
Hứa Ứng thầm chấn động, chỉ thấy sau lưng lão già u sầu có một vị thần nhân hùng vĩ vô biên, thần nhân này ngồi ở trong hư không, tỏa ra vạn ánh hào quang, không thể nhìn thẳng vào được!
“Luyện khí sĩ!”
Hứa Ứng thầm căng thẳng, vội vàng giải trừ Thiên Nhãn, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không dám có dị động gì.
Không ngờ lão già u sầu này cũng giống như thiếu nữ trong quan tài, là luyện khí sĩ!
Nhưng chẳng phải thiếu nữ trong quan tài nói luyện khí sĩ đã tuyệt tích rồi à? Lão già u sầu này tới từ đâu?
Lão già u sầu kia cũng nhận thấy chút dị trạng, dường như bị người khác nhìn lướt qua, nhưng cảm giác này lập tức biến mất, trong lòng cực kỳ kinh ngạc, nhìn quanh bốn phía. Xung quanh chỉ có quỷ thần của căn miếu hoang đang đi qua đi lại cùng với na tiên áo trắng cưỡi căn miếu lớn chạy loanh quanh, truy tìm tung tích đám người Hứa Ứng, ngoài ra không có cao nhân nào khác.
“Chẳng lẽ có cao thủ ẩn nấp xung quanh?”
Lão không tìm ra người vừa dò xét mình, trong lòng thầm đề phòng nói: “Na tiên ở Thủy Khẩu miếu họ Trần, tên là Miên Trúc, từng là hoàng đế của Nam Điền quốc. Hắn ngưỡng mộ văn hóa Thần Châu, tới Thần Châu xin học. Người này đúng là có thiên phú kinh người, phúc duyên cũng cực kỳ dồi dào, sau khi học được truyền thừa của na sư đã mở bí tàng Ngọc Kinh, lại nhận được truyền thừa thần bí. Sau khi về nước, tu vi thực lực của hắn mỗi ngày tiến xa ngàn dặm, chỉ trăm năm ngắn ngủi đã tu luyện tới cảnh giới na tiên.”
Hứa Ứng thấy lão nói về lai lịch của na tiên, không khỏi tập trung lắng nghe.
Lão già u sầu nói: “Trần Miên Trúc thọ ba trăm sáu mươi bảy tuổi, khi tu thành na tiên hắn tự cảm nhận được tuổi thọ của mình có hạn, cho nên đã tự chuẩn bị hậu sự cho mình. Hắn tập trung quốc lực của Nam Điền quốc, để người trong đế quốc thờ phụng thần linh, chế tạo từng bức tượng thần. Đến khi tuổi thọ hắn sắp hết, rốt cuộc hắn cũng chế tạo được Thủy Khẩu miếu, một mặt nối với dương gian, một mặt nối với cõi âm. Hắn đặt nơi ẩn cảnh ẩn hóa của mình trong cõi âm, muốn làm một na tiên bất tử bất diệt, âm dương lưỡng thể cùng tồn tại. Hắn nô dịch các thần linh chế tạo linh đan cho mình, hầu hạ hắn mọi sinh hoạt thường ngày, để hắn tiếp tục sống những ngày tháng như hoàng đế. Có câu sống sướng như tiên, chắc cũng chỉ đến vậy mà thôi. Mãi tới một ngày...”
Hứa Ứng tiếp lời: “Mãi tới một ngày, một kiếm chém tới, cắt mở địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của hắn! Có cường giả tuyệt thế đi vào nơi ẩn hóa của hắn, chém chết hắn!”
Lão già u sầu sắc mặt kỳ quái nói: “Người cầm kiếm lao vào địa điểm ẩn cảnh ẩn hóa của hắn không hề giết hắn, mà là ăn hắn.”
Trong lòng Hứa Ứng dâng lên một ý lạnh, từ xương cụt lên tới đầu óc, giọng nói khàn khàn: “Ăn hắn?”
Y bất giác uống hớp trà, làm lướt cổ họng.
Ngoan Thất và quả chuông nghe chuyện tới phát nghiện, hoàn toàn không chú ý tới chuyện này.
Lão già u sầu nói: “Ăn sạch sành sanh, chỉ còn lại một tấm da, thậm chí hồn phách cũng bị nuốt trọn. Kẻ đã ăn hắn ăn rất kỹ lưỡng, cứ như đang thưởng thức sơn hào hải vị mà mình tự nấu, thậm chí không nỡ lãng phí một chút xíu nào.”
Nói tới đây yết hầu của lão cũng không nhịn nổi, di chuyển trên xuống một lượt, cứ như vừa nước nước miếng, lại như na tiên là món ngon khiến người ta thèm thuồng.

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương