Trở Thành Quần Chúng Trong Tiểu Thuyết
Chapter 261: Một Chương Mới (4)

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

The Novel’s Extra

Chương 261: Một Chương Mới (4)

Jin Sahyuk trống rỗng nhìn chằm chằm vào chân dung người tùy tùng cũ của mình. Trái tim cô bắt đầu đập thật mạnh.

Bàn tay đang giữ lấy trang giấy của cô run lên. Cô cảm thấy thật chóng mặt, và mồ hôi lạnh đổ xuống ở đằng sau sống lưng cô.

“….”

Mặc dù trước đây cô đã cân nhắc đến khả năng này rồi, nhưng cơn sốc vẫn vượt quá sức tưởng tượng của cô. Hiện tại Jin Sahyuk không thể nào nghĩ cho thông được. Cô chỉ biết run rẩy thôi. Cơn sốc quét qua cả cơ thể cô.

[Xuân Đông]

Chân dung người tùy tùng cũ của cô có sự tương đồng đến đáng sợ với Kim Hajin. Trừ bỏ màu tóc và chòm râu rậm ra, trông họ giống hệt nhau, như cô và Prihi vậy.

Vậy cuối cùng thì đó chính là sự thật.

Kim Hajin chính là Xuân Đông, và vì vậy cậu ấy không có sự lựa chọn nào khác ngoài hận thù cô. Bởi vì ngay từ đầu mọi thứ đều là do cô gây ra….

“…Chết tiệt.” Cô lặng lẽ chửi thề. Không thể nào mở mắt ra được nữa, cô gục đầu lên bàn. Cơn buồn nôn dâng trào trong cuống họng. Phong ấn ký ức của cô đã phần nào bị ăn mòn rồi, và giờ đây, cô đang quằn quại trong những ký ức xưa cũ và sự hối hận.

Đúng lúc đó, Bộp, bộp─, có người vỗ lên người Jin Sahyuk, nhưng cô không đáp lại.

Loạt xoạt─

Lần này cái người kia bắt đầu lắc lắc vai cô sang hai bên. Hành động nhỏ đó làm cô chóng mặt đến mức cô phải ngẩng đầu lên để lườm kẻ đột nhập này.

“…Ngươi đang làm gì ở đây?”

Trước mắt cô là Jin Sahyuk nhỏ, Vua của Plerion, Prihi. Mặc cho ánh nhìn đe dọa của Jin Sahyuk, Prihi không hề bị ảnh hưởng gì.

“Ngay cả những Linh Mục cũng không được sử dụng thư viện hoàng gia mà không có sự cho phép của ta.”

Jin Sahyuk lặng lẽ nhìn chằm chằm vào gương mặt của Nhà Vua. Đứa trẻ này chính là phiên bản quá khứ của cô. Jin Sahyuk đã từng là một kẻ trị vì quá ngu ngốc và đáng thương của Plerion. Mặc cho tất cả những điều, đó, Jin Sahyuk vẫn cảm thấy giận Nhà Vua.

Jin Sahyuk vuốt mớ tóc ướt đẫm mồ hôi ra khỏi trán mình. Sau đó, cô chỉ vào bức chân dung ở trong quyển sổ lưu trữ.

“Vua, cô có biết người này không?”

“….” Biểu cảm của Prihi ngay lập tức đóng băng.

Jin Sahyuk nhìn chằm chằm Prihi bằng đôi mắt chứa đầy Ma Lực. Cô hối thúc Prihi trả lời, thúc giục cô ấy nói lên.

Prihi toát cả mồ hôi lạnh.

“Nếu như cô biết anh ta, hãy trả lời tôi.”

Nhưng vẫn thế, Prihi vẫn giữ im lặng. Cô bé không một lời nào. chỉ chăm chăm nhìn vào chân dung của ‘Xuân Đông’.

Dù không nói lên câu trả lời, nhưng đôi mắt của cô bé thì có. Chúng chứa đầy sự hối hận tột độ và đang dần chìm trong nỗi đau không thể nói thành lời, như thể là đốm lửa đang dần hóa tro tàn.

Nỗi bi ai cuộn lên bên trong Jin Sahyuk.

Đột nhiên, cô nghe thấy một tiếng hét lớn từ bên ngoài.

─Ngựa trạm đã quay lại rồi! Chúng đã tìm thấy những Linh Mục khác rồi!

 

**

 

Buổi sáng sớm, những con ngựa trạm đã quay lại cùng với tin tốt lành.

“…Chúng tôi thật sự đã suýt chết.”

Chúng đã mang Seo Youngji và Yi Yongha quay lại cung điện.

Cả hai không hề khỏe mạnh chút nào và về cơ bản là đã đứng trên cửa tử. Họ đã có thể sống sót được nhờ ăn cỏ dại và uống nước mưa.

“Tất cả là nhờ ơn Youngji-ssi mà tôi mới có thể sống được.” Yi Yongha, ngồi giữa đám hoa cỏ héo úa ở trong vườn thượng uyển, nói với Seo Youngji.

“Tôi cũng thế. Tôi cũng sống sót được nhờ có Yongha-ssi. Và lần đầu tiên trong đời tôi biết được rằng cỏ dại được nấu chín lại ngon như thế.”

Tìm cách sinh tồn cùng nhau gần một tuần, họ đã trở nên gần gũi với nhau hơn. Cả hai người họ nhìn nhau một cách thắm thiết. Sau đó, bằng một cái nhìn bất mãn, Aileen kéo tai Yi Yongha.

“Á, áa! Cái gì?”

“Anh đang ngoại tình đấy à?”

“…Không đời nào. Cô biết là tôi chung thủy với vợ yêu thế nào mà.”

Giờ đây khi mọi người trừ Shin Jonghak đều đã tụ tập lại, tôi quyết định hỏi họ về ‘ưu tiên số một’.

“Xin lỗi nhưng mọi người đã từng nhìn thấy viên pha lê nào trông như thế này chưa?”

“Pha lê?”

“Đúng vậy.”

Tôi lấy ra một mảnh Pha Lê Tháp từ một cái ống đựng.

“Không, chúng tôi chưa từng.”

“Chúng tôi mải tìm thứ gì đó để ăn….”

Cả hai bọn họ đều lắc đầu.

Không bất ngờ mấy bởi vì họ hẳn sẽ không thể quay lại đây toàn thây như vậy nếu như họ thật sự mang theo miếng pha lê.

Tôi cất miếng pha lê lại về nơi nó thuộc về và hỏi họ về ưu tiên số hai của chúng tôi.

“Vậy còn Shin Jonghak thì sao?”

Lần này cả Yi Yongha và Seo Youngji đều thở dài cùng một lúc.

“…Chúng tôi cũng chưa gặp được Jonghak-ssi nữa.”

“Đó là điều làm tôi lo lắng nhất đấy. Cậu ấy rất mạnh, nên hẳn là cậu ấy vẫn còn sống ở đâu đó thôi, nhỉ…?”

“Hừm. Được rồi, tôi hiểu rồi.” Tôi do dự gật đầu.

Tại sao Shin Jonghak lại bị tách ra khỏi những người còn lại? Mọi người khác đều đến đây theo cặp cả mà…

Tôi bắt đầu đăm chiêu suy nghĩ, rồi đột nhiên…

“Thật tốt khi được thấy nhiều người từ Đền hơn đấy!”

Một giọng nói trẻ con cất lên.

Tôi quay đầu lại và nhìn thấy Prihi cùng Jin Sahyuk đang sánh bước cạnh nhau.

Nhưng có gì đó không đúng lắm với Jin Sahyuk. Phong thái kiêu ngạo thường ngày của cô ta đã biến mất, và giờ cô ta đang nhìn tôi bằng ánh mắt buồn bã.

Khi chúng tôi chạm mắt, Jin Sahyuk thở dài rồi quay đi. Cô ta biến đi đâu đó một cách loạng choạng.

“Vậy thì, hãy cùng dùng bữa với nhau nào. Phân nửa của 63 quả trứng đều không có trống, vậy nên chúng ta hẳn là sẽ có một bữa ra trò đấy.” Prihi vừa nói vừa nở một nụ cười thật lớn.

Nụ cười của cô bé đáng yêu đến mức tôi phải đáp lại bằng nụ cười của mình.

“Được, nghe tuyệt đấy. Hãy để tôi chuẩn bị bữa ăn.”

 

**

 

[30F, Cung điện của Ma Vương]

Ma Vương vung thanh kiếm hắc ám của mình. Kim Suho chặn lại bằng thanh kiếm thánh.

KEENG─!

Sức mạnh ma thuật nổ ra ở ngay khoảng khắc chúng vừa va chạm.

Thanh kiếm hắc ám rất nặng. Trong quá khứ, Kim Suho tưởng rằng cậu sẽ không bao giờ có thể chống đỡ được trọng lượng của nó, thế nhưng giờ đây cậu lại có thể không tốn bao nhiêu sức lực mà chặn đứng được.

CHOANG─!

Ma Vương lại vung kiếm một lần nữa. Ở giữ những đòn tấn công không ngừng nghỉ, Ma Vương nói, “…Thanh kiếm của ngươi đã thay đổi nhiều phết.”

COOONG─!

Kim Suho vừa đáp vừa đẩy lùi hắn, “…Ta đã nhận ra được sức mạnh của những gì mà ta có.”

CHOAANG─!

Thanh kiếm hắc ám và kiếm thánh lại va chạm.

Kim Suho không hề chùn bước, không dù chỉ là một bước, trước Ma Vương. Cậu đã học được cách để trở nên vững chãi. Cậu nhận ra được sức nặng của Thiên Phú mà mình có, Thánh Kiếm, một lần nữa và hiểu được khả năng ‘chém đứt mọi thứ’ có nghĩa là gì.

CHOAAANG─!

Kim Suho chặn đứng mọi hiềm nghi trong tâm trí mình. Cậu chặt phăng nỗi sợ hãi. Thứ duy nhất được giữ lại ở trong cậu chính là mục tiêu ‘chiến thắng’.

“Hôm nay sẽ là lần cuối cùng.”

Kim Suho tin vào bản thân mình.

Cậu tin vào những người đồng đội đã tin tưởng cậu.

Nhờ vây, Thánh Kiếm sẽ đánh bại Ma Vương trong trận đấu kiếm này.

CHOANG─!

Thanh kiếm thánh và kiếm hắc ám lại lần nữa va đập vào nhau. Kiếm thánh hóa giải ma lực từ kiếm hắc ám. Thứ mà Kim Suho muốn cắt đứt chỉnh là linh hồn của Ma Vương chứ không phải là thanh kiếm của hắn.

‘Thánh Kiếm chỉ trở nên hoàn thiện một khi nó song hành cùng với trái tim thay vì lưỡi kiếm.”

Kim Suho đã rút ra được bài học này. Bởi vậy, cậu dồn hết sức để vung thanh kiếm của mình. Cùng với khao khát chiến thắng, loại bỏ hết mọi cảm xúc ngoại trừ khát vọng vinh quang, đó là những gì thuần túy nhất của thanh kiếm của Thánh Kiếm.

“…Sự kiên định của ngươi thú vị thật.”

Ma Vương vừa chặn lại một đòn đánh từ Thánh Kiếm, vừa cười lớn.

Kim Suho cũng mỉm cười.

Cậu thật tâm tận hưởng trận đánh này. Cậu vô cùng đắm chìm vào trận chiến sinh tử, trận so tài giữa hai thanh kiếm.

“─!”

Cậu vẫy kiếm, hét lên thật lớn. Cơn lốc màu vàng kim được giải phóng ra khỏi thanh kiếm thánh vụt về phía Ma Vương. Tốc độ của Kim Suho cũng ngang ngửa với đòn đánh của cậu. Ma Vương, bị ấn tượng bởi chuyển động của Kim Suho, cười vang từng tràng dài. 

“Hahahaha….”

Cả hai vung kiếm trong khi đối mặt với nụ cười của nhau.

Giờ đây, thêm một bước nữa rút ngắn lại để dẫn đến kết cục của Tháp Điều Ước.

 

**

 

[Lục địa Akatrina]

…5 tuần sinh sống ở Akatrina.

Trong khoảng thời gian này, thủ phủ của Plerion đã phát triển hơn chút đỉnh. Công cuộc phục hưng được tiến hành một cách thuận lợi, và thi công khu nhà chung cho chính sách 8,633 công dân đã hoàn thành. Vật liệu xây dựng được [Xí Ngầu Ngẫu Nhiên] của tôi cung cấp, và quá trình thi công có sự tham gia của sức mạnh ma thuật của Aileen và lửa của Yi Yongha.

Tôi tạo ra lương thực gần như là mỗi ngày. Chúng tôi đã tổng kết lại được 53 con gà, 12 con lợn, và sáu con bò. Một trang trại mới đã được xây dựng để nuôi chúng. Tiếng gà kêu lấp đầy lấy chuồng gà, nơi mà mấy người lính phải canh gác suốt ngày suốt đêm.

Tôi sẽ rất vui khi tạo ra được thêm, nhưng bởi vì sức mạnh của một miếng pha lê là có hạn, giờ tôi thậm chí còn không thể tạo ra một con gà với năm vệt Dấu Thánh.

Jin Seyeon hiển nhiên là rất hăng hái với mấy việc tình nguyện rồi. Seo Youngji cũng giúp đỡ cô ấy.

Cả hai người họ, cùng với người dân, đã làm lụng ở trên những cánh đồng và đào những cái giếng một cách thiện nguyện. Nhờ ơn sự chăm chỉ của họ, phường trộm cắp đã biến mất, và khoai tây cùng ngô đã chín tới trong vòng bốn tuần, chúng được phân chia một cách đều đặn cho tất cả người dân mà không hề lấy phí.

Hơn nữa, Jin Sahyuk đã trở nên vô cùng chuyên tâm vào việc giáo dục Prihi. Tôi không chắc cô ta đang có âm mưu gì, nhưng Jin Sahyuk đã dạy cho Prihi về những ứng dụng cơ bản của sức mạnh ma thuật và cũng hành hạ cô bé bằng cách nhồi nhét lý thuyết cai trị của Machiavell vào trong não cô.

Nhưng vì lý do nào đó, Jin Sahyuk không nói chuyện với tôi lấy một lần. Cô ta liên tục tránh né tôi, không cả chạm mắt với tôi luôn.

Thì, giờ nghĩ lại về việc đó, cô ta không hẳn là tránh né tôi. Cô ta lén lút liếc nhìn tôi hoặc là lẽo đẽo theo tôi từ đằng xa. Rồi sau đó, mỗi khi chúng tôi chạm mắt, cô ta sẽ vội vã chạy biến đi.

Ban đầu, tôi đã tưởng rằng cô ta đang cố ám sát tôi. Nhưng đã nhiều ngày trôi qua mà cô ta không hề để lộ ra một biểu hiện thù địch nào cả. Sự hoang mang của tôi ngày một lớn dần.

“…Tôi nghĩ là đã đến lúc đi tìm những mảnh pha lê rồi.”

Dù sao thì, chúng tôi hiện đang đứng ở trên cùng của bức tường thành đã được phục dựng một cách hoàn hảo.

Tôi đề nghị, vừa nói vừa nhìn xuống từ trên tường thành.

“Tôi cảm giác có gì đó tồi tệ lắm sẽ xảy ra nếu chúng ta rời đi.” Aileen nói. Cô có vẻ đã bắt đầu thích Akatrina rồi.

“Đó là lý do mà tôi dự định sẽ đi một mình.”

“Không phải như vậy thì nguy hiểm quá hay sao? Chúng ta không có dù chỉ một gợi ý rằng mấy mảnh pha lê nằm ở đâu.” Jin Seyeon lo lắng nói.

Tôi mỉm cười lắc đầu. “Sẽ ổn thôi, mảnh pha lê mà tôi có sẽ có phản ứng khi có những mảnh khác ở gần đó. Nó hẳn sẽ không tốn của tôi nhiều thời gian lắm để tập hợp đủ bọn chúng đâu.”

“Đừng đánh giá thấp thế giới bên ngoài.”

Lần này, một trong những kỵ sĩ của Prihi, người đang đứng canh gác ở bức tường, bước tới.

Tên của anh ta là Leot, một kỵ sĩ trượng nghĩa dùng một thanh trọng kiếm.

“Ở ngoài kia không chỉ có lũ quái vật và Schupert thôi đâu, mà còn có cả ‘Dân Phòng’ nữa.”

“Dân Phòng?”

“Phải, họ xuất hiện khoảng hai hay ba năm về trước, khi mọi thứ chỉ mới bắt đầu trở nên tồi tệ hơn. Họ tham gia vào chiến tranh du kích, đi qua lại giữa lâu đài của Schupert và chúng tôi, trộm cắp thức ăn, ngựa, và cả vũ khí nữa.”

“À…. Được, thì, ổn thôi.”

Tôi để những lời của anh ấy vụt qua rồi gật đầu. Suy cho cùng, tôi khá là tự tin vào khả năng tháo chạy của mình.

“Hôm nay tôi sẽ chỉ đi tuần ở trong khu vực thôi.” Tôi ca thán một tiếng rồi nhảy xuống tường.

Tạch─ Sau khi đáp đất, tôi nhận ra Jin Sahyuk đang dựa vào bức tường ở sau lưng tôi. Cô ta đang nhìn chằm chằm tôi, hoàn toàn đắm chìm vào bầu không khí.

“Cô muốn gì?”

“…Ta sẽ đi cùng ngươi.” Jin Sahyuk nói rồi đứng sang cạnh tôi.

Dù hơi thắc mắc bởi vì suốt thời gian gần đây cô ta đã né tránh tôi, nhưng mà kệ đi, bây giờ tôi vẫn cứ để cô ta đi cùng. Dù sao thì tôi cũng có chuyện muốn nói với cô ả.

“Cứ làm như ngươi muốn.”

Và cứ thế, tôi bước đi cùng với Jin Sahyuk.

[Mảnh pha lê sẽ phản ứng khi chúng ở gần nhau.]

Đi bộ băng qua khu rừng, thi thoảng lại kiểm tra mảnh pha lê ở trong tay mình, sau một khoảng lặng dài tôi mới cất lời.

“Ta nghe nói rằng ngươi đã lục lọi khắp hầm ngục và thư viện hoàng gia…”

“…”

Tôi đã nghe mấy người kỵ sĩ nói rằng Jin Sahyuk đã dành phần lớn thời gian ở trong hầm ngục và thư viện hoàng gia. Người mà cô ta đang tìm kiếm quá hiển nhiên.

“Chính xác là ngươi đang tìm kiếm ai thế, Kim Suho hay Puharen?”

Ghi chú, Kim Suho không tồn tại ở trong thế giới này. Đó hẳn là do cậu ấy quá phi thường để sức mạnh của Tháp Pha Lê có thể tái tạo được.

Jin Sahyuk lắc đầu trước câu hỏi của tôi.

“Không phải là ai trong hai người đó.”

“…Thật sao?”

Từ vẻ mặt của cô ta, tôi đoán rằng cô ta đã tìm thấy thứ gì đó.

Tôi ngờ vực liếc qua bên mặt cô ta.

“Là Puharen, đúng chứ? Bởi vì ngươi biết khi nào thì hắn sẽ biến thành ác quỷ mà.”

“Ta đã nói với ngươi rồi, ta không tìm Puharen.”

Jin Sahyuk đứng lại rồi nhìn chằm chằm tôi, như thể đang cố tìm kiếm thứ gì đó từ tôi vậy.

Sau một lúc, Jin Sahyuk thốt lên.

“…Giờ ngươi đang làm khó ta đấy à?”

Vì lý do nào đó, mấy lời của cô ta nghe xúc động lạ kì.

Tôi hoang mang nhìn cô ta, rồi mặt Jin Sahyuk vặn vẹo.

Tôi không thể chắc được cô ta đang buồn bã hay tức giận nữa.

“Ngươi xấu xa thật….”

Jin Sahyuk run rẩy nói. Đúng lúc đó.

Xoạch….

Đột nhiên, mảnh pha lê bắt đầu rung lên. Tôi dùng tay mình che miệng Jin Sahyuk lại.

“…Ư ư-!”

“Im miệng lại một chút đi. Có người ở đây.”

─Không cần đâu.

Tuy nhiên, có vẻ là tôi đã chậm trễ rồi. Một âm thanh nặng nề truyền qua tai.

Nhanh sau đó, một toáng lính xuất hiện từ đằng sau bụi cây. Bởi vì tôi không phát giác sự hiện diện của bọn họ, tôi đã tưởng rằng chỉ có một kẻ địch thôi.

“Cái khỉ gì, sao lắm thế?”

Nhưng hiện ra từ đằng sau bụi cây có… ít nhất là cả trăm kỵ sĩ. Sự hiện diện của họ choáng ngợp đến mức ngay cả Jin Sahyuk cũng phải lùi lại một bước.

“Có vẻ là hai người các ngươi đến từ cung điện hoàng gia nhỉ?”

Thủ lĩnh của bọn họ mỉm cười rồi tiến một bước về phía trước. Bộ giám của hắn sáng chói lên nhưng tôi lại để tâm đến thanh kiếm trong tay hắn hơn. 

Có một mảnh pha lê màu xanh lam được chạm ở giữa chuôi kiếm.

Đó là một Mảnh Vỡ Lục Địa.

Gã đàn ông lần lượt nhìn qua tôi và Jin Sahyuk.

“Các ngươi đi tuần ở đây sao? Các ngươi gặp phải bọn ta là xui xẻo rồi đây.”

Giọng hắn nhừa nhựa như bơ chảy vậy.

Tôi đã định lập một kế hoạch trước. Một kế hoạch để trộm được mảnh pha lê rồi chạy trốn khỏi chỗ này. Tuy nhiên, Jin Sahyuk lại đột nhiên trở nên tức tối.

“Raylen, thằng khốn chết tiệt. Gặp ngươi ở đây thật tốt quá.”

“…Hahaha. Vậy là ngươi biết đến ta sao. Không bất ngờ lắm nhỉ, vì chỉ còn một Kiếm Thánh còn tồn tại ở trên thế giới này thôi.”

“Kiếm Thánh?”

Vào khoảnh khắc đó, mặt tôi tự động cau lại.

“Đúng thế. Tên ta là Raylen, là Kiếm Thánh của Schupert.”

Tôi không chắc chắn liệu kẻ đang ở trước mặt chúng tôi là ‘Kiếm Thánh’ thật hay không, nhưng nếu hắn đúng là như vậy, vậy thì chúng tôi đang ở trong một tình huống vô cùng tồi tệ. Kiếm Thánh trong truyện của tôi không phải là mấy sinh vật bình thường đâu.

Kiếm Thánh, đúng như tên gọi đó, một ‘Vị Thánh của Kiếm’.

‘Kiếm Thánh’ là cảnh giới mà Kim Suho sẽ đạt được khi đánh bại Ma Vương. Vậy nên gã đàn ông ở trước mặt chúng tôi ngay lúc này ít nhất là mạnh ngang ngửa Kim Suho, hoặc tệ hơn là mạnh hơn nhiều.

“Và các ngươi là lũ thuộc hạ của Nhà Vua mà Bá tước đã nhắc đến đúng không?”

Raylen vừa hỏi vừa nâng kiếm lên. Những kỵ sĩ ở sau lưng hắn cũng bắt đầu vung kiếm.

Gừ gừ….

Một lượng sức mạnh ma thuật lớn lan tỏa khắp khu rừng. Lượng sức mạnh ma thuật của một trăm kỵ sĩ hợp lại thành một cơn lốc.

“Jin Sahyuk, chuẩn bị chạy thôi.”

“…Ngươi đi mà chạy. Ta có nghĩa vụ phải kết liễu thằng khốn đó, ngay cả khi đây chỉ là một giấc mơ. Ngươi cũng nên biết biết về thằng phản bội chết tiệt đó.”

Jin Sahyuk lườm Raylen rồi giải phóng sức mạnh ma thuật của mình.

Sức mạnh ma thuật của cô ta tụ lại trong không trung và tạo thành hình một cây thương và một thanh kiếm.

“─!”

Jin Sahyuk ngay lập tức nhằm vào Raylen. Nhưng Raylen vung thanh kiếm của mình và dễ dàng đánh bật chúng. Chúng tôi đang ở thế bất lợi. Việc đối đầu với một Thánh Kiếm là một việc khó nhằn rồi, nhưng còn có thêm một trăm kỵ sĩ nữa.

“Không, đừng có cứng đầu nữ-…?”

Ngay lúc đó, tôi dừng nói rồi nhìn lên bầu trời.

Một cái bóng khổng lồ che phủ lấy mặt đất nơi chúng tôi đang đứng.

Những kẻ khác cũng theo bản năng mà nhìn lên.

“Cái gì…”

Cả trăm cây thương trút xuống từ góc trời xa xôi, che kín cả mặt trời. Mấy cây thương này không phải là của Jin Sahyuk. Chúng thuộc về một phe thứ ba.

Đột nhiên, mấy tên kỵ sĩ kêu lên.

“Là lũ Dân Phòng!”

“Mọi người, chuẩn bị chiến đấu thôi!”

“Mấy con thú đó lại đến nữa rồi!”

Mấy cây thương đáp xuống mặt đất ngay khi những tên kỵ sĩ chuẩn bị phản đòn. Chúng đã tạo ra một vụ nổ lớn. Hàng trăm cây thương kéo đến làm nổ tung nơi chúng tôi đang đứng.

ĐOÀNGGGG─!

Khói bốc nghi ngút lên từ nơi vụ nổ xảy ra. Tầm nhìn của tôi hoàn toàn bị che mất bởi làn khói, nhưng tôi vẫn an toàn nhờ có Aether. Được bao bọc bởi khiên của Aether, tôi nhìn lên nơi mà mấy cây thương trút xuống.

Một gã đàn ông trông có vẻ là thủ lĩnh của đội Dân Phòng đang đứng ở đó.

Kì lạ thay, trông hắn ta lại rất quen thuộc.

Bộ râu rậm, đôi mắt thâm sưng lên, một chiếc áo choàng rách rưới phất phới lên trong không trung… Mặc dù vẻ ngoài của hắn ta đã thay đổi đáng kể so với những gì mà tôi nhớ, tôi vẫn có thể nhận ra được đó là ai.

Đó là Shin Jonghak, không nghi ngờ gì nữa.

Toàn bộ tình huống này đúng là giống déjà vu thật. Khoảnh khắc tôi nhìn thấy hắn, tôi đột nhiên nhớ lại ‘quá khứ đầu tiên’ mà tôi từng gặp lâu về trước. Lúc đó tôi là người duy nhất ngã vào một thời điểm khác trong quá khứ.

Lỡ như, giống như tôi đã từng, Shin Jonghak cũng đã rơi vào một khoảng thời gian khác…?

“Shin Jonghak?”

Shin Jonghak chuyển ánh nhìn sang phía tôi. Ban đầu tôi đã tưởng rằng hắn cảm thấy nhẹ nhõm vì đã trông thấy tôi.

“…Ba năm.”

Nhưng không mất bao lâu để tôi nhận ra rằng tôi đã nhầm.

“Ta đã phải chờ đợi ở đây tận ba năm, lũ khốn nạn─!”

Shin Jonghak chĩa cây thương đỏ như máu của mình về phía tôi, trút xuống cơn thịnh nộ của mình.

***
Đọc webtoon tại: Trở Thành Quần Chúng Trong Tiểu Thuyết | Vlogtruyen.net

 

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương