Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Tác giả: Thanh Luật

Editor: Wu

Beta: Shin

Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nghĩ tới buổi hẹn cuối tuần, Khương Vong muốn sắm cho mình một ít quần áo mới để trong tươm tất. Hắn cố gắng ăn mặc chỉn chu, gọn gàng hơn, nhưng công việc chuyển phát này bản chất quần áo không thể nào không dính bụi được, chỉ riêng mùi bụi trên người mỗi ngày đều phải phiền hắn rửa sạch thật lâu.

Sau hai ngày nhận được con cừu bông cũ kia, Bành Tinh Vọng không còn tinh thần ăn uống nữa, mãi đến khi Khương Vong lôi cậu đi Thập Tam Hương ăn tôm hùm đất, bạn nhỏ mới sống lại lần nữa. Bạn nhỏ đem con cừu bông đặt cạnh bên gối, Khương Vong khuyên cậu nên đem đi giặt trước cũng không chịu nghe. Hắn đến giờ vẫn chưa dám đưa cho bạn nhỏ cuốn tập bị xé rách được dán lại kia. Khương Vong âm thầm quan sát cậu mấy ngày, thấy cậu đã dần chuẩn bị tinh thần chấp nhận khả năng cao tương lai sẽ có thể xuất hiện một người “mẹ mới”, lòng hắn âm thầm thở dài. 

Trong ký ức cũ của Khương Vong, từ lúc hắn học tiểu học, Bành Gia Huy không ít lần đem phụ nữ về nhà. Lúc đầu nhìn thấy còn cảm giác khó chịu, nhưng dần dà hắn cũng tê tâm phế liệt.

Mặc kệ, đến đâu hay đến đấy, dù gì mọi thứ đã không còn như trước nữa.

…Hai năm tới mình sẽ mua một căn nhà tại Bắc Kinh, đưa thằng bé sang Anh du học, đúng vậy, chuyện chính của mình là ở đây, mình còn đau đầu suy nghĩ lung tung cái gì nữa?

Không ai ngờ rằng ở vòng bán kết World Cup, Đức với Argentina chênh lệch tỉ số cao khiến người khác đều ngỡ ngàng, mà con số chênh lệch đó lại được phán chính xác như đơn vị số đo thiên văn* vậy, những 5 – 3 cơ. 

(*) Nguyên văn là 天文数字: thiên văn học.

Lúc Khương Vong mang hai trăm ngàn nhân dân tệ ra đặt, rất nhiều người mặc dù trong lòng phát hoảng nhưng vẫn cắn răng cược theo. Nửa thành phố A thức trắng theo dõi từ lúc trận đấu bóng bắt đầu đến quả đá phạt đền lúc bốn giờ sáng, sau đó kéo theo những tiếng la hét của đám đàn ông, một trận hò reo khiến nhiều phụ nữ và trẻ em đang không biết chuyện gì xảy ra phải giật mình.

“Họ Khương kia đúng là trâu bò mà!!! Tỉ số như vậy mà cũng tiên tri được??”

“Không giấu các người tôi đã cùng cậu ta lăn lộn trước đây, nói điêu tôi cũng chả được lợi gì, tôi cùng với chú họ của cậu ta từng là hàng xóm với nhau đó. Các người không biết một mình cậu ta đã học hết Kinh Dịch* lợi hại như thế nào đâu, đúng vậy, là Kinh Dịch đó, các người có đọc hiểu được Kinh Dịch không?”

(*) Kinh Dịch là bộ sách kinh điển của nước Trung Hoa và văn hóa của quốc gia này. Nó là một hệ thống tư tưởng triết học của người Á Đông cổ đại. Tư tưởng triết học cơ bản dựa trên cơ sở của sự cân bằng thông qua đối kháng và thay đổi (chuyển dịch). Ban đầu, Kinh Dịch được coi là một hệ thống để bói toán, nhưng sau đó được phát triển dần lên bởi các nhà triết học Trung Hoa. Cho tới nay, Kinh Dịch đã được bổ sung các nội dung nhằm diễn giải ý nghĩa cũng như truyền đạt các tư tưởng triết học cổ Á Đông và được coi là một tinh hoa của cổ học Trung Hoa. Nó được vận dụng vào rất nhiều lĩnh vực của cuộc sống như thiên văn, địa lý, quân sự, nhân mệnh…

“Chẳng lẽ cậu ta nhờ nó mà đào được nhiều tiền như vậy? Lão Tam ông có phải nhờ vậy nên đã biết trước mà lấy tiền cá cược theo cậu ta không, tôi cảnh cáo ông có phải đang giấu gì không??” 

Vài ngày sau trận bóng đá, một số tên xã hội đen ngày càng lộng hành. Bọn chúng đều nhằm vào con mồi ngon hiện tại, Khương Vong, người đàn ông không chỉ sở hữu hai trạm xe vận chuyển tốc hành duy nhất trong thành phố, còn có năng lực tiên tri tương lai. Tuy nhiên trong lúc bọn chúng nhen nhóm ý đồ xấu, Khương Vong đã cấp cho nhân viên bảo an của mình một cái cưa điện phòng vệ. Lúc vận chuyển lại không có bất kỳ trở ngại nào vì cưa điện là “vũ khí” hợp pháp duy nhất trong nước, có lực sát thương cao, đủ kinh dị để dọa những kẻ có suy nghĩ không đứng đắn một phen. Bên Vận chuyển Tốc Phong còn lấy danh nghĩa công ty tài trợ cho cục cảnh sát hai chiếc xe tuần tra, khu vực trường tiểu học Hồng Sơn cùng với các khu phố lân cận an ninh nhanh chóng được cải thiện, nghe nói bây giờ các khu chợ ma đều đóng cửa sớm hơn bình thường nửa giờ.

Đối với đương sự Khương Vong, mặc dù gặp mọi người trên môi hắn đều nở nụ cười khách sáo, nhưng ngược lại, thời gian lâu dần trong lòng người dân xung quanh đã âm thầm nể trọng, thừa nhận hắn chính là nhân vật vừa có đầu óc vừa không dễ chọc vào.

Cướp bóc sao? Các người là sợ cưa điện chưa đủ kích thích hay muốn nếm thử mùi vị ngồi trên mấy chiếc xe mới nâng cấp của cảnh sát?!

Hôm sau là ngày cuối tuần để đi ra ngoài.

Bành Tinh Vọng vốn muốn ở nhà xem “Câu lạc bộ Tiểu Thần Long” nhưng lại không chống cự nổi bị người nào đó dụ dỗ.

“Nghe nói ở tỉnh thành có thể đi du thuyền đó.”

Bạn nhỏ nghiêm túc lên kế hoạch chất đầy đồ trong balo như chuẩn bị dã ngoại mùa xuân, Khương Vong vẻ mặt đầy ghét bỏ, chỉ mang đúng hai chai nước cam cho cậu và thầy Quý. Sau khi khởi hành được một lúc, bạn nào đó ngồi ở băng ghế sau ngủ như chết, còn không quên ngáy như heo.

Khương Vong đưa tay ôm trán.

Quý Lâm Thu ngồi ở ghế phụ đeo dây an toàn, lễ phép lại khách khí: “Khương tiên sinh vất vả rồi, hình như phải lái hơn hai tiếng rưỡi mới đến nơi thì phải?”

“Đúng vậy, à mà chiếc xe này đã cũ nên tương đối nát một chút, nếu thấy chóng mặt thầy Quý cứ nói nhé, tôi có chuẩn bị sẵn thuốc dán chống say.”

Chiếc xe đang lái có động cơ kêu to như một cái thùng sắt, cũng may lúc Khương Vong mua lại chiếc xe từ một người chủ biết bảo quản tốt nên vẫn còn mới đến 70%. Từ năm 2008 đến 2012 hầu hết các tuyến đường cao tốc trong nước mới được sửa chữa toàn diện, sáng nay trước khi ra khỏi cửa Khương Vong phải dùng bút đỏ khoanh vùng bản đồ đường cao tốc đi được tận hai lần. Hai mươi năm trước, khắp nơi trên đất nước vẫn còn cằn cỗi và thô sơ, bên ngoài cửa sổ xe là những cánh đồng cải dầu trải dài bất tận, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài con gia súc đang làm nông đi bên đường.

Quý Lâm Thu rất ít nói, vẫn là Khương Vong chủ động, khi nói chuyện gì sẽ cười phụ họa, gặp phải chuyện tò mò cũng sẽ không hỏi nhiều. Bành Tinh Vọng tỉnh ngủ, nằm sấp bên cửa sổ chỉ về phương xa.

“Đại ca ơi! Nhìn kìa, nhiều lúa mì chưa!”

“…Đó là cánh đồng lúa.”

Điều kiện đường xá ở đây thuộc mức trung bình, chưa đầy nửa đoạn đường đã chạy đến cổ hơi chua. Khương Vong đậu xe sang một bên, dựa vào cửa sổ xe hút một điếu thuốc, tùy ý để Bành Tinh Vọng đứng trong đám cỏ đuôi chó đi tè. Hôm qua hắn xử lý công việc xong đã quá muộn nên lúc này có chút say xe muốn ngủ.

Quý Lâm Thu từ từ duỗi thắt lưng, hít thở vài ngụm không khí trong lành, lại quay đầu nhìn hắn: “Khương tiên sinh, để tôi lái cho.”

Khương Vong còn cho rằng mình nghe lầm.

“Thầy Quý có thể lái xe?”

Quý Lâm Thu lấy giấy phép lái xe từ trong túi ra, thế mà đã thi được bốn năm.

Khương Vong nhíu mày, nhường vị trí ghế lái.

“Thầy* ngồi đi.”

(*) Nguyên văn 您来: nín lái.

Ba người lại trở lại trong xe lần nữa, Quý Lâm Thu kéo dây an toàn, khởi động sang số một cách vô cùng thuần thục*, tốc độ xe chạy liên tục lưu loát mà vượt lên trước, hoàn toàn là trình độ của một tay lão luyện.

(*) Nguyên văn là 行云流水 (xíng yún liú shuǐ): Nước chảy mây trôi.

Vốn dĩ Khương Vong còn chuẩn bị tốt một mình sẽ lái xe suốt hành trình ba tiếng đồng hồ, giờ ngồi ở ghế phụ, ngược lại có chút không thích ứng được. Quý Lâm Thu thậm chí không hỏi hắn nên đi đường nào, liếc mắt một cái đã xi nhan chuyển hướng rồi tăng tốc. Lén nhìn anh trầm ổn cầm tay lái, hắn trong lòng cảm thấy thầy Quý đẹp một cách hoang dại khó có thể diễn tả hết bằng lời.

Người đàn ông nhìn hồi lâu, một lúc sau mở miệng: “Thầy Quý chuyên nghiệp thật.”

Quý Lâm Thu nhìn thẳng về phía trước, một tay cầm vô lăng: “Vừa dùng kính ngữ vừa dùng thầy Quý*, Khương tiên sinh khách sáo quá rồi.”

(*) Nguyên văn là 又是您又是季老师: Yòu shì nín yòu shì jì lǎoshī

Trong tiếng Trung thường dùng trong những trường hợp giao tiếp tiếng Hoa mang ý nghĩa lịch sự, trang trọng khi giao tiếp với người trên (người lớn tuổi, cấp trên, người mình kính trọng, …)

Khương Vong bật cười nói: “Làm sao đây, hết cách rồi, tôi đặc biệt kính trọng thầy mà.”

Bành Tinh Vọng buồn ngủ tiếp lời: “Thầy ơi, ngày nào em cũng khen thầy trước mặt đại ca hết!”

“Ngoan, mau ngủ tiếp đi.”

Bạn nhỏ ngẩng đầu lên một cái, lại hướng về đống đồ ăn vặt chưa mở ở bên cạnh ngã xuống.

Hai người lớn ngồi băng ghế phía trên anh một câu tôi một câu, lát sau Quý Lâm Thu đưa cho hắn một chai nước khoáng.

“Anh chợp mắt chút đi, còn năm mươi phút nữa mới tới nơi.”

Khương Vong uống vài ngụm nước, có chút không thích ứng được với sự chăm sóc này.

“Vậy tôi ngủ đây?”

Quý Lâm Thu quan sát hắn một cái, tay phải đưa qua điều chỉnh âm lượng phát thanh và điều hòa ấm lên. Ánh mắt Khương Vong dừng trên cổ tay thon dài lạnh lùng của đối phương, sau đó nhắm mắt yên tĩnh.

Hắn ngủ tương đối thoải mái.

Vài phần thư thái trong lúc ngủ khi còn nhỏ được thay thế bằng sự tỉnh táo lúc tham gia quân sự, trong lúc đang mơ mơ màng màng, chỉ một chiếc xe jeep chạy ngang qua đã làm hắn hơi tỉnh lại nhưng vài phút sau đã ngủ thiếp đi. Một lần nữa mở mắt ra, Khương Vong không tiếng động nhìn về phía Quý Lâm Thu, hô hấp vẫn vững vàng đều đặn.

Quý Lâm Thu không phát hiện hắn đã tỉnh, còn đang chuyên tâm vừa lái xe vừa quan sát đường, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước.

Chỉ là trong vẻ mặt có vẻ hời hợt, hờ hững.

Sự lạnh lùng không nhằm vào bất cứ ai, chỉ đơn giản là lưu lại một phần thờ ơ đối với thế giới này.

Anh không chút để ý chuyển hướng, động tác rất nhẹ, sẽ cố ý tránh đi các hố nhỏ và sỏi đá trên đường để cho hai người đang ngủ thoải mái hơn một chút.

Khương Vong chưa từng thấy qua một thầy Quý như vậy.

Hắn bắt đầu nghi ngờ những ký ức của mình.

Một người khi đã khoác lên mình cái mác “giáo viên”, bất luận là nam hay nữ, từ lớn đến nhỏ tuổi đều sẽ nhất định luôn mang hình tượng nghiêm túc, chỉn chủ nhất.

Nhưng Quý Lâm Thu đối với học sinh luôn ôn nhu kiên nhẫn từ nội tâm, khi xoay người đối mặt với thế giới này, đối mặt với Khương Vong luôn duy trì khoảng cách nhất định.

Một thầy Quý không lãnh đạm đến mức khiến mọi người đang ồn ào náo nhiệt liếc mắt một cái là có thể phân biệt được, những cũng là một thầy Quý không lựa chọn ép mình hòa nhập theo số đông.

Lúc Khương Vong phát giác ra điểm này, không hiểu sao lại nở nụ cười.

Hắn cố ý làm bộ ngồi thẳng như vừa tỉnh lại, dụi dụi mắt nói: “Đã vào thành rồi?”

Quý Lâm Thu có chút thất thần, qua vài giây mới ừ một tiếng.

“Lát nữa tôi xuống xe ở đường Bích Xuyên, ngày mai hai giờ chiều gặp?”

“Ừm, đến lúc đó hẹn thầy ở trước cổng Đại học Sư phạm.”

Khương Vong nghĩ đến cái gì, lại nói: “Hay là chúng ta hẹn nhau sớm một chút?”

“Tôi dự định mở một hiệu sách, một cái trực tuyến (online), một cái ngoại tuyến (offline).” Khương Vong nhìn về phía anh: “Nếu thầy Quý quen thuộc với phương diện này, cũng có thể giới thiệu thêm cho tôi mấy người bán sách.”

“Được, vậy 10 giờ sáng hôm đó gặp lại.”

Lúc Quý Lâm Thu xuống xe tạm biệt, một lớn một nhỏ đều thò đầu ra cửa sổ xe phất tay.

“Hẹn gặp lại vào ngày mai…” bạn nhỏ lớn tiếng nói: “Em sẽ rất nhớ thầy!”

Khương Vong chặt đầu cậu.

Bành Tinh Vọng có chút ủy khuất: “Em làm sao.”

“Không có gì, đang vui thôi.”

“?”

Chiếc xe hướng thẳng đến chi nhánh mới công ty Tốc Phong, bạn nhỏ ngồi ở hàng ghế sau gặm bánh gạo Vượng Vượng*.

(*) 旺旺雪饼: Bánh gạo Vượng Vượng

                                      

Gặm xong một cái còn nhớ rõ nhét một cái cho đại ca đang ngồi phía trước.

“Không ăn đâu.”

Tay bạn nhỏ vẫn đưa về phía trước.

Khương Vong nhíu mày ngậm bánh ngọt mấy trăm năm không ăn, mơ hồ nói: “Bây giờ em ở trường có nhiều bạn bè không?”

“So với lúc mới khai giảng thì nhiều vô cùng, bọn họ đều phát hiện được ưu điểm của em.” Bạn nhỏ tràn đầy tự tin: “Bạn cùng bàn của em muốn nhận anh là đại ca, em đã không đồng ý.”

Khương Vong cắn hai miếng bánh gạo, nhìn lướt qua gương chiếu hậu: “Ở trường vẫn là khiêm tốn một chút, đừng khoe khoang khắp nơi.”

“Dạ,” bạn nhỏ thốt lên: “Đám Lôi mập không nhận ra em, em đã thành công trốn thoát rất nhiều lần.”

Chiếc xe bất ngờ phanh lại trước cây đèn giao thông đang báo tín hiệu vàng.

“Lôi. Mập.” Người đàn ông lặp lại từng từ.

Ở tỉnh H, từ thuật ngữ đến tiếng phổ thông, nhắc đến hai chữ Lôi Mập tương đương với tống tiền. Hoạt động tội phạm các đối tượng là trẻ vị thành niên thường được phát hiện ở các trường trung học cơ sở và tiểu học.

Hắn đã lấy danh Khương đại ca để cải thiện an ninh cộng đồng trong mấy tháng qua vậy mà lại nhất thời bỏ qua, xem nhẹ vấn đề này chỉ vì quên tuổi tác hiện tại của “mình”.

Bành Tinh Vọng tự biết mình nói lỡ miệng, che miệng nói: “Em chưa nói cái gì hết!”

“Em nói rồi.” Khương Vong bình tĩnh lặp lại một lần nữa: “Nói đi, em gặp Lôi mập ở đâu, thằng đó đã nói gì với em.”

Đứa trẻ lắc đầu dữ dội: “Không, không có gặp qua ai hết.”

Đèn đỏ vừa chuyển sang màu xanh, xe chậm rãi khởi động, vừa vặn chạy đến đại lộ ven sông.

“Thành thật sẽ được khoan hồng,” Khương Vong ngược lại mãnh liệt chỉ tay con sông lớn qua cửa sổ: “Hoặc là chờ tôi ném em xuống tàu.”

Bành Tinh Vọng một giây liền kinh hoàng, ấp úng nói: “Cũng được, cũng chỉ có bốn năm người.”

Độ tuổi thấp nhất là lớp 4, lớp 2 cao nhất*, bọn chúng lang thang quanh khu vực Tiểu học Hồng Sơn trong thời gian đến trường, còn rất khôn ngoan tự giác đi vòng quanh phụ huynh sau đó cợt nhả tìm học sinh tiểu học đòi tiền. Bởi vì đám xã hội đen này tuổi thật sự quá nhỏ, cho nên đại bộ phận cha mẹ đều không coi trọng, cho rằng là trẻ con đùa giỡn. Tuy nhiên, trong mắt đám trẻ lớp 3, thằng nhóc anh cả trong nhóm to lớn không khác gì so với mấy con gấu đen Nga.

(*) Ở Trung Quốc, tiểu học có sáu năm, lớp sáu là lớp nhỏ nhất (giống lớp một ở Việt Nam).

Bành Tinh Vọng nói xong rất ý thức tự giác lấy hai tay che miệng, vẻ mặt lo lắng.

Khương Vong lái xe vào bãi đỗ rút chìa khóa, tùy ý hỏi một câu.

“Tôi sẽ xử lý bọn nó, em sợ cái gì?”

Bành Tinh Vọng duỗi chân chạm đất, đeo cặp sách nhỏ đi theo phía sau.

Mặc dù không nói gì, nhưng trong đầu bạn nhỏ đã hiện lên đủ thứ những hình ảnh phong phú, kinh khủng của mấy đại ca HongKong chặt ngón tay người khác không thương tiếc.

“Thoải mái đi.” Người đàn ông vỗ đầu cậu và cầm chìa khóa xe của mình đi về phía trước.

“Đại ca, đây không phải là bắt nạt, chúng ta đang thay trời hành đạo.”

 

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương