Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Tác giả: Thanh Luật

Editor: Wu

Beta: Shin

Bản dịch được thực hiện bởi Qtruyen - Ổ của những chú Cú ăn Tạp. Hãy truy cập qtruyen.net đọc để ủng hộ nhóm dịch nhaaaaa.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Khương Vong cũng không ngờ gã đàn ông mà mình gọi là cha lại yếu ớt chẳng khác gì một con chim cút.

Ông Bành trước giờ đã quen thói ức hiếp người khác nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ông bị mất mặt trước một đám trẻ con, ông ta đỏ mặt, lúc bị ngã xuống đất còn cố mắng thêm vài câu. Khương Vong mặt vô cảm giơ tay, người phía sau liền câm miệng, rụt cổ lại.

“Tôi là người thân của mẹ thằng bé, bà ấy đã giao phó Bành Tinh Vọng cho tôi.” Hắn kiềm chế đưa ra lời giải thích: “Sau này thằng bé sẽ do tôi chăm sóc.”

“Hãy sống cho giống một người bình thường trước đi, đến lúc đó ông vẫn muốn dẫn thằng bé đi thì đến gặp tôi.”

Ông Bành liếc mắt, chân mất tự nhiên mà xém khụy xuống, mặt mày đỏ bừng rời đi.

Ồn ào chưa qua được bao lâu, hiệu trưởng vội vàng chạy tới. Cô Hứa tính tình vốn dĩ không tốt, lại không có hảo cảm với thầy Quý, nhìn thấy một màn này liền đem hết trách nhiệm đổ lên người anh.

“Thầy làm giáo viên như vậy sao? Sao ngay cả tính kỷ luật cơ bản thầy cũng không có vậy? Còn đánh nhau trước mặt bọn nhỏ, ra thể thống gì đây?”

Khương Vong nhìn thấy cô, theo thói quen dựng thẳng lưng, mất tự nhiên mà ho khan hai tiếng.

Hiệu trưởng Hứa nhìn hắn đánh giá: “Cậu là người giám hộ mới của học sinh Bành Tinh Vọng?”

“Đúng vậy.”

“Học phí và các khoản phụ phí khác là hai trăm ba mươi sáu, cơm trưa căn-tin một học kỳ là một trăm lẻ năm, ba thằng bé không trả tiền, vậy cậu lo?”

Khương Vong không nhiều lời, đem tiền đếm một lần nhưng lại hơi do dự nộp lên.

Bành Gia Huy hôm nay mang theo túi, chẳng lẽ cố tình đến đóng học phí?

 Hiệu trưởng tỏ ra hài lòng sau khi nhận tiền, gọi Bành Tinh Vọng lại.

“Em bây giờ đã có người thân quan tâm chăm sóc, nhất định phải cố gắng học hành chăm chỉ, nghiêm túc, biết chưa?”

Cậu bé nhanh chóng gật đầu: “Cảm ơn đại ca! Cảm ơn thầy Quý!”

Thầy Quý mỉm cười xoa đầu cậu: “Tôi xin phép đi trước.”

Khương Vong cũng không định nán lại lâu, qua loa trả lời vài ba câu đối phó với cô Hứa liền kiếm cớ rời đi. Một lớn một nhỏ theo dòng người nắm tay nhau bước ra khỏi cổng trường. Hắn thẫn thờ xách cặp giúp Bành Tinh Vọng.

Hắn luôn mong đợi có một ngày cha mình sẽ trở thành một người cha tốt…Ha, đây là đang muốn kể chuyện cười cho ai nghe!

Hắn chưa từng từ bỏ hy vọng, ngay cả khi hắn lại một lần nữa chứng kiến cảnh tượng bản thân mình trong quá khứ bị cha bạo hành.

Hiện tại Bành Gia Huy chỉ hơn ba mươi tuổi, nếu ông ta có thể tử tế hơn, nếu ông ta có công việc ổn định…

Hít sâu một hơi, hắn ném tất cả suy nghĩ này ra sau đầu.

Quá muộn rồi, bây giờ cho dù có muốn quay đầu ông ta cũng không còn cơ hội nữa.

Sau khi cùng Bành Tinh Vọng tắm rửa sạch sẽ, Khương Vong đến phòng khách tìm khắp nơi, cuối cùng ảo não vỗ vỗ đầu mình mấy cái.

“Làm sao vậy?” Đứa nhỏ thận trọng nhìn hắn.

“Mấy cái bánh…mẹ nó, quên mất rồi.”

Bạn nhỏ vẫn còn đang mơ màng.

“Hôm nay đến trường sớm mua mấy cái bánh, thôi để hôm khác anh mua lại cho em.” Khương Vong cầm áo khoác muốn đi ra ngoài, thấy đứa nhỏ vẫn đang nhìn mình, bâng quơ hỏi: “Anh đi ra ngoài mua giấy dán tường, nếu thấy sợ ở nhà một mình thì có thể đi theo. Nói trước, chỗ kia không có TV đâu đấy.”

 

Bành Tinh Vọng nhanh nhẹn nhảy xuống ghế chạy tới xỏ giày: “Em làm xong bài tập về nhà rồi, để em giúp đại ca!”

Hai người đứng bên ngoài quan sát ngôi nhà* không có chút ánh sáng, có một ông lão đang ngồi trước cửa thông gió đốt than tổ ong sưởi ấm, mùi khét lẹt bốc lên thật sự khó ngửi. Trong căn phòng ngay cả một cái đèn cơ bản cũng không tồn tại, lúc lên lầu Khương Vong phải nắm tay Bành Tinh Vọng theo sát mình. Bạn nhỏ khẽ giật mình khi được đại ca nắm tay, còn cười đến vui vẻ.

(*) Có lối đi ở giữa, nhà ở hai bên, khu nhà không có bếp và nhà tắm. Loại tòa nhà này thường được gọi là Tongzilou (筒子楼)

Ánh sáng từ bóng đèn cũ rọi khắp căn nhà ‘mới’ của cả hai, những vết bẩn cũ hỗn loạn cùng với sự ngột ngạt vây kính xung quanh bốn bức tường, gió đêm bên ngoài tràn vào.

“Vốn định sơn lại, nhưng chọn sơn loại tốt hay thân thiện với môi trường hiện nay vẫn sẽ có mùi, không tốt cho sức khỏe.” Khương Vong đem giấy dán tường mở ra, giải thích cho Bành Tinh Vọng cách sử dụng.

Trước mắt, sinh mệnh của đứa trẻ này và hắn tạm thời không gắn kết với nhau nữa, nhưng hắn vẫn muốn đảm bảo có thể chăm sóc cho thằng bé lớn lên trong môi trường tốt nhất.

Giấy dán tường dần được phủ đầy từ trên xuống, từ trong ra ngoài, mùi của keo dán chuyên dụng cũng không hề dễ chịu, hơn nữa bọn họ không có điều hòa, vào đêm hè oi bức như vậy cho dù có mở hết cửa trong nhà vẫn còn cảm thấy ngột ngạt.

Khương Vong đứng cố định trên cái thang nhỏ bận rộn, bạn nhỏ bên dưới lại rất hiểu chuyện, giúp hắn dọn dẹp hết đóng lộn xộn xung quanh, thu thập bỏ vào một cái túi lớn đem ra thùng rác ở ngoài. Tâm tình của Bành Tinh Vọng cực kì tốt, mỗi khi vui vẻ cậu sẽ hát rất to. Bạn nhỏ không chỉ hát rất nhiều những bài hát thiếu nhi còn thuộc cả những bài nhạc quảng cáo linh tinh trên TV. Cậu chạy loạn xung quanh hành lang, tiếng hát trôi dạt theo tiếng gió vang lên lúc gần lúc xa.

Khương Vong vừa phết keo lên tường vừa nghe bạn nhỏ hát cũng lười nhắc nhở.

Thôi kệ đi, bình thường đều bị tên nhóc này làm phiền đến quen rồi, nói nhiều chẳng khác gì mấy con ve sầu kêu suốt mùa hè, chỉ tổ làm người ta đau đầu thêm thôi.

Kỳ lạ là, hắn không có chút biểu hiện khó chịu nào, tâm trạng lại còn trở nên đặc biệt tốt.

Bành Tinh Vọng đang hát bỗng nhiên ngưng lại, hồi lâu vẫn chưa hát tiếp. Khương Vong không nghe thấy âm thanh, cũng không thấy cậu quay về, hắn bước xuống thang lấy khăn lau keo dính trên tay, ra ngoài tìm bạn nhỏ.

Sao vậy, bị ngã rồi?

Trước mắt hắn bất ngờ xuất hiện bóng dáng thầy Quý đang theo sát phía sau Bành Tinh Vọng.

“Haha! Thầy nhìn xem, em đã nói rồi mà!”

Khương Vong chớp chớp mắt, bất giác nhớ tới câu nói “rất nhiều giáo viên đều sống ở khu này” của bà chủ phòng trọ. Hắn hiện tại đang mặc một cái tạp dề trên người, mặt mũi quần áo bám đầy bụi, đối với hắn mà nói giờ phút này cụm từ “mất sạch thể diện” chính là sinh ra dành cho hắn.

“Khương tiên sinh cũng ở đây sao?” Thầy Quý bật cười: “Trùng hợp thật, tôi cũng ở đây, tầng năm.”

Bạn nhỏ phấn khích reo hò, ngoan ngoãn cầm chổi quét sạch bụi trong nhà rồi trở về phòng ngủ, để lại hai người lớn đang ngượng ngùng mặt đối mặt ngồi trong phòng khách.

“Ở đây…đi học thuận tiện hơn.” Khương Vong không được tự nhiên mở miệng.

Trước kia cho dù gặp mặt khách hàng khó ở, cấp trên hay bọn lưu manh, hắn đều có thể đối phó rất dễ dàng.

Nhưng đối diện với một thầy Quý ôn nhu, dịu dàng như vậy, thật sự không nằm trong phạm vi kinh nghiệm của mình.

Thầy Quý quan sát phong khách một vòng, một tay cầm giúp hắn một phần tấm poster vẫn chưa gỡ xong mà xé xuống, tùy ý nói: “Là thuốc lá.”

Khương Vong đột nhiên cảm thấy chột dạ. Đã rất lâu rồi, phải kể từ khi hắn ra trường, cảm giác này dường như đối với hắn không còn tồn tại nữa.

Tại sao bây giờ đối diện trước mặt người này mình vẫn chẳng khác gì một đứa học sinh làm sai bị thầy giáo bắt gặp?

Người đàn ông bước đến cầm tấm poster, đưa tay bị dính tro bụi sờ sờ lên mũi, vô thức làm mặt mình càng lúc càng tèm nhem.

“Hút ít, không…không có nghiện.”

Thầy Quý ậm ừ một tiếng, đuôi mắt đảo qua mấy đốt ngón tay ửng vàng của hắn.

Khương Vong bối rối vỗ vỗ tay, đem tay dấu hai bên: “Gần đây nhiều việc xảy ra làm phiền thầy Quý rồi…”

Thầy Quý cười rộ lên, giống như thật sự không để tâm mấy. Nhưng hắn biết, anh luôn âm thầm quan tâm đến mọi người xung quanh.

“Hai người ăn cơm chưa?”

“Vừa rồi đã ăn mì, không đói.”

“Trưa nay tôi có hầm một ít canh gà nấm đông, tôi mang cho hai người một phần nhé?”

Khương Vong nuốt nước miếng, lý trí đã vạch sẵn câu trả lời “không cần phiền tới vậy”. Nhưng sau đó, trái tim nhỏ bé của hắn lại đấu tranh kêu réo đòi phải uống canh cho bằng được. Hắn do dự.

Giây tiếp theo, Bành Tinh Vọng không biết từ trong phòng ngủ chui ra lúc nào: “Thật sao!! Thầy Quý còn nấu cả canh cơ!!! Em đói lắm luôn!”

Khương Vong hung dữ quay đầu lại: “Buổi tối ăn chưa đủ no?”

“Nhưng mà em vẫn còn đói.”

“Vậy hai người chờ chút nhé!” Thầy Quý phất phất tay ý bảo muốn lên lầu hâm lại canh nóng.

Khương Vong chờ anh đi liền quay đầu trừng mắt nhìn bạn nhỏ, ai dè còn bị người ta trừng ngược lại mình: “Anh không ăn vậy em sẽ uống hết luôn hai chén!”

Một lần nữa hắn bị chính mình không có tiền đồ chọc cho tức chết.

Phòng thuê nhỏ nên quá trình dán giấy cũng mau. Một lớn một nhỏ dưới ánh nhìn chăm chú của thầy Quý mà nghiêm túc rửa tay đến tận ba lần, sau đó cả hai cùng ngồi xuống thưởng thức canh.

Cha mẹ của thầy Quý là người ở tỉnh khác, nhưng sau khi tốt nghiệp chuyên ngành sư phạm, anh được nhà nước chỉ định đến đây, cứ như vậy ngây ngốc trôi qua sáu năm. Ở thời đại nào cũng vậy, nếu muốn thăng chức hay chuyển công tác đều phải nhờ quan hệ hay tặng quà. Nhưng đó không phải là thầy Quý, anh tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này.

“Còn anh thì sao?”

“Trước kia tôi sống ở Thâm Quyến.” Khương Vong chậm rãi uống phần canh của mình, chén canh mang theo độ ấm làm giọng nói hắn bất giác cũng trở nên ấm áp theo: “Dì nhờ tôi chăm sóc, chiếu cố thằng bé, có lẽ tôi sẽ mở một cửa hàng để kinh doanh hay đại loại vậy.”

“À đúng rồi.” Hắn nhìn thầy Quý, cố ý làm bộ thản nhiên hỏi: “Tôi vẫn chưa biết tên thầy?”

“Lâm Thu, chính là mùa thu đến.”

Khương Vong ngẩng ra, tên thật dễ nghe.

Sau khi ăn uống rửa chén xong, một lớn một nhỏ tiễn thầy Quý lên lầu.

“Ngày mai tôi sẽ dẫn thằng bé đi kiểm tra sức khỏe, sẽ không sao đâu.”

“Tôi biết rồi, cảm ơn anh.”

Đến lúc thầy Quý thật sự không thấy đâu, hắn vẫn còn ở đó suy nghĩ về anh.

Rõ ràng đây là trách nhiệm của mình, vậy mà người đó lại cảm ơn mình.

Bành Tinh Vọng chạy về trước, xem phòng ngủ mới được tân trang của mình.

“Đại ca!!! Sao phòng em lại dán màu hồng?”

Khương Vong lấy gót giày đạp lên con gián dưới chân: “Vì rẻ.”

Bành Tinh Vọng lại tò mò chạy sang phòng hắn: “Nhưng phòng của anh dán màu xanh!!”

“Muốn đổi phòng?”

Bành Tinh Vọng vẻ mặt đau khổ, ủy khuất nhìn: “Anh biết rõ là em không dám mà.”

Khương Vong rốt cục ngẩng đầu: “Màu hồng không đẹp sao?”

“Cũng…đẹp.”

Sáng sớm hôm sau, hai người đúng giờ đến bệnh viện thành phố để kiểm tra sức khỏe. Khương Vong cũng tự bóc số cho mình, trước kia mình cũng từng bị tai nạn xe, nếu để bị nội thương sau này mới phát hiện thì rất phiền toái.

Bệnh viện ngày cuối tuần cực kỳ đông, ở đâu cũng có tiếng trẻ con khóc thét đau hết cả tai. Ngoài đường, nắng ngày hè nóng cháy cả da thịt, bên trong hành lang của bệnh viện râm mát nhưng toàn mùi nước tiểu của trẻ sơ sinh.

Bác sĩ khoa nhi đại khái hiểu rõ tình huống, yêu cầu Bành Tinh Vọng bước lên cân trước, sau đó ngồi đợi kết quả xét nghiệm máu.

“35 cân*, bảy tuổi mà gầy như vậy, bị suy dinh dưỡng rồi.”

(*) 1 cân (Trung Quốc) = 500 g = 0,5 kg

Khương Vong nhíu mày: “Phải cho ăn thêm bao nhiêu cân?”

Nội tâm bác sĩ không dám nói trước mặt hắn, anh trai ơi, cũng có phải nuôi lợn nuôi heo đâu, có thể ý tứ lời nói chút không??!!

“Ít nhất 42 cân, mập thêm chút cũng không sao.”

Bành Tinh Vọng vẫn còn đang mơ màng, không nghe rõ cuộc đối thoại của hai người trước mặt mình. Nhưng đến lúc hai chữ ‘dinh dưỡng’ lọt vào tai mình, cậu liền tỉnh ngủ.

Khoan đã!!

Tại sao đại ca lại đưa mình đi cân!!

Ngay sau đó, từng lời từng chữ của Khương Vong cậu đều nghe rõ rành mạch.

“…gầy như vậy, tôi phải cho ăn đến khi nào, chỉ cần cho ăn thịt thôi sao?”

“Ấy, cậu muốn nuôi con mau lớn cũng phải thực hiện chế độ dinh dưỡng theo khoa học, không thể tùy tiện được.” Bác sĩ rất bất lực: “Không phải chỉ cần ăn thịt không, còn phải ăn những chất có thể cung cấp canxi và kẽm, đây còn là giai đoạn đang phát triển, cứ để từ từ. Nếu gấp gáp bổ sung dinh dưỡng chỉ sợ cơ thể không hấp thu hết.”

“Tôi hiểu rồi, anh kê thuốc đi, tôi sẽ giám sát nó ăn đúng giờ.”

Khương Vong thật sự không thể ngờ rằng có một ngày mình phải ngồi đây nghe lời bác sĩ học cách nuôi trẻ em. Hắn thở dài.

“Cậu tranh thủ cuối năm đạt tiêu chuẩn là vừa, không thể để gầy mãi được.”

Vẻ mặt Bành Tinh Vọng trở nên kinh hoàng.

Hóa ra đại ca không phải kẻ buôn người!

Đại ca…đại ca muốn vỗ béo mình để đi bán nội tạng!!!

 

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương