Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

TỬ THẦN PHIÊU NGUYỆT CHAP 72

 

 

Rầm!

Cánh cửa bật mở, một nhóm người bước vào phòng. Bọn họ chính là người của Hắc Vân Binh Đoàn do Hứa Lan Châu và Cao Đạo sĩ dẫn đầu. Cao Đạo sĩ nhìn quanh phòng rồi nói.

“Có vẻ hắn đã rời khỏi đây.”

Căn phòng trống rỗng.

Chăn gối được xếp gọn gàng, trên giường cũng không có dấu vết có người nằm qua.

Huyết Tăng xem xét kỹ lưỡng cả căn phòng rồi nói.

“Rõ ràng tối hôm qua hắn không về đây.”

“Hắn biết chúng ta xông vào nên rời khỏi rồi sao?”

“Ta không nghĩ thế. Có vẻ hắn để phòng trống như thế mà không hề vào trong thì phải.”

“Ừm!”

Cao Đạo sĩ thở dài một hơi.

Huyết Tăng không chỉ có võ công cao thâm mà còn là kẻ biết dụng đầu óc. Chính vì thế, Hứa Lan Châu và Cao Đạo sĩ rất tin tưởng vào phán đoán của Huyết Tăng.

Cao Đạo sĩ nhìn Hứa Lan Châu.

“Chúng ta phải làm sao đây? Cứ đợi hắn ở đây đến khi hắn quay lại? Hay là trở về binh đoàn?”

“Có chờ cũng không có tác dụng gì. Hắn sẽ không quay lại đâu.”

“Sao cô lại nghĩ như thế?”

“Con người hắn hành động vô cùng cẩn thận. Nếu biết rõ bản thân bị nghi ngờ đầu tiên, ngươi có quay lại không?”

“Thì ra là vậy.”

“Ta đúng là một ả điên mà. Cứ chăm chăm vào diện mạo của hắn… Ta mà gặp lại hắn lần nữa nhất định sẽ lột da hắn ra.”

Hứa Lan Châu lúc này hệt như con độc xà đang phùng mang.

Nàng ta nghĩ rằng bản thân đã bị Phiêu Nguyệt bỡn cợt một vố thật đau.

“Chúng ta phải tóm được hắn nhanh nhất có có thể.”

“Cao Đạo sĩ nghĩ sẽ có tổn thất lớn hơn à?”

“Ngươi không thấy chuyện hắn làm ư? Cảnh giới cao thâm, ra tay tàn độc. Và hắn còn là kẻ lòng dạ thâm sâu khó dò, hành động vô cùng cẩn thận. Cứ để tên khốn đó nhởn nhơ trên thiên hạ, hậu quả nhất định khó lường.”

Người luôn xởi lởi như Cao Đạo sĩ lúc này đã mất hẳn nụ cười.

Đó chính là minh chứng cho thấy tình hình hiện giờ đã nghiêm trọng đến mức nào.

Người đứng đầu của Hắc Vân Binh Đoàn đúng là Trương Vũ Lượng, nhưng người được cho là tinh thần của binh đoàn lại là Cao Đạo sĩ.

Cao Đạo sĩ là người giúp binh đoàn thắt chặt tình đoàn kết bằng bầu không khí vui vẻ hân hoan.

Thế nhưng, Cao Đạo sĩ không chỉ là người có tính cách tốt. Hắn còn là điển hình của Tiếu Lý Tàng Đao (笑裏藏刀) mà người ta hay nhắc đến.

Ý nói rằng nụ cười hắn luôn ẩn giấu đao kiếm, bên ngoài mềm mỏng nhưng bên trong chứa đựng toàn thứ sắc bén kinh người.

Hầu như Cao Đạo sĩ chưa từng bộc lộ cảm xúc rõ ràng như thế. Thế nên mới nói, hiện giờ hắn ta đã công nhận sự tồn tại của Phiêu Nguyệt chính là một sự uy hiếp.

“Không hiểu sao lần đầu gặp gỡ ta đã có linh cảm rất mạnh rồi.”

“Chết tiệt! Lúc đó ngươi phải nói chứ.”

“Có cần thiết phải nói không? Dù gì cẩn thận vẫn hơn.”

“Cái gì?”

“Cô còn phải lòng tên khốn đó kia mà.”

“Chết tiệt! Khi nào chứ? Ta chính là Huyết Tri Thù đó. Ta muốn dùng nam nhân thì ta sẽ dùng, nhất định không trao trái tim cho hắn.”

“Được lắm! Cô nhớ phải quyết tâm thật lâu đấy. Ta mà thấy cô đổ gục trước hắn, ta sẽ là người giết cô đầu tiên.”

Hứa Lan Châu đột nhiên cảm thấy rùng mình.

Cao Đạo sĩ đang nói chuyện với nàng bằng gương mặt tươi cười nhưng nàng lại cảm thấy hắn có thể động thủ bất cứ lúc nào.

“Ngươi đừng lo. Sẽ không có chuyện đó đâu.”

“Hư hư! Đương nhiên phải thế chứ.”

Phải đến lúc đó Cao Đạo sĩ mới nở nụ cười đặc trưng của mình. Thế nhưng, Hứa Lan Châu vẫn chưa hoàn toàn hết căng thẳng.

Hứa Lan Châu dời ánh mắt sang Huyết Tăng.

“Mà, ngươi có tìm được gì không?”

“Hoàn toàn không! Bần tăng không thấy thứ gì đáng giá cả.”

“Rốt cuộc ngươi biết làm gì vậy chứ? Tên đầu trọc!”

“A Di Đà Phật! Bần tăng là cái thớt cho người ta chém thôi mà.”

Nghe Hứa Lan Châu trách móc, Huyết Tăng chỉ biết thở dài.

Cao Đạo sĩ lắc lư đầu nói.

“Phù! Do cái tính nóng nảy của cô cả. Vậy nên mới không có nam nhân nào chịu nổi quá một tháng. Nhưng mà tên tiểu tử đó đi đâu rồi nhỉ? Lẽ nào?”

Một ý nghĩ chẳng lành thoáng hiện lên trong đầu Cao Đạo sĩ. Ngay lập tức, hắn lắc đầu phủ nhận chính suy nghĩ của mình.

“Không! Không đâu.”

 

Kim Xuyên Môn đã chọn căn biệt phòng để đảm bảo an toàn cho Thanh Diệp.

Hắn không cần quan tâm đến chuyện bên ngoài mà chỉ cần an tâm tịnh dưỡng trong phòng là được. Ngay khi trở về Kim Xuyên Môn, Thanh Diệp luôn ở trong biệt phòng để vận công điều tức.

Mặc dù đã áp chế được Tinh Hoa, nhưng hắn vẫn bị không ít chấn thương. Nếu không kịp thời chữa trị, vết thương đó sẽ ảnh hưởng đến cả đời hắn. Nhưng Thanh Diệp không hề lo lắng.

May mắn thay, ở Thanh Thành đã có vận công liệu thương pháp vô cùng hữu hiệu, nhất là vào những lúc thế này.

Vận công liệu thương pháp có hàng trăm năm này công hiệu hơn nhiều so với cách thức khác.

Chỉ mới vận công khoảng ba canh giờ mà hắn đã hồi phục không ít rồi.

“Hư ư!”

Thanh Diệp thở hắt một hơi rồi từ từ mở mắt ra. Tầm nhìn của hắn đã rõ hơn so với lúc mới vào phòng. Nhưng hắn vẫn không thể lơ là được.

Việc chữa trị nội thương bằng vận công liệu thương pháp chỉ là biện pháp tạm thời, không phải cách chữa trị dứt điểm.

Để trị khỏi nội thương hoàn toàn, hắn phải quay về Thanh Thành dùng hoàn đan bí truyền, và phải chăm chỉ vận công trong hai hoặc ba tháng nữa.

“Dù sao ta cũng phải thỏa mãn vì áp chế được Tinh Hoa Sư Thái đã chứ?”

Trận chiến giữa Thanh Diệp và Tinh Hoa Sư Thái không đơn thuần chỉ là một trận đánh.

Hai người đều là đại đệ tử của tư phái và được cho là những võ giả vô cùng có thực lực. Cuộc đối đầu của họ có thể nó chính là cuộc đối đầu giữa phái Thanh Thành và phái Nga Mi, cũng được xem như bước ngoặt để dự đoán dòng chảy của giang hồ sau này sẽ xuôi về bên nào.

May mắn là Thanh Diệp đã áp đảo được Tinh Hoa.

Điều này đồng nghĩa Thanh Thành vẫn có thể áp đảo được Nga Mi. Ngay cả khi Tinh Hoa Sư Thái hay Nga Mi phủ nhận, những người quan sát trận chiến này cũng sẽ nghĩ như thế.

Đó là một trận chiến quan trọng đến mức khiến Thanh Diệp vui mừng khôn xiết.

“Hư! Chắc ta phải nghỉ ngơi một chút rồi lại vận công tiếp thôi.”

 

Chính lúc đó.

Roẹt!

Thanh Diệp nghe thấy một âm thanh kỳ lạ.

Dường như có ai đó đang vào trong biệt phòng của hắn.

Ban đầu hắn không nghĩ ngợi gì nhiều.

Nói là biệt phòng nhưng các đệ tử Thanh Thành vẫn đang canh gác bên ngoài, trong lúc đó còn có cả những người luôn túc trực theo dõi tình hình của hắn.

Thỉnh thoảng nghe được tiếng động cũng không có gì kỳ lạ. Thế nhưng Thanh Diệp lại cảm thấy có gì đó không đúng.

Tiếng bước chân vô cùng yếu ớt.

Cho dù đệ tử Thanh Thành có cẩn thận đến mấy cũng không thể tạo ra tiếng bước nhân nhỏ như kiến như thế.

‘Vậy là Kim Xuyên Môn chủ à? Không phải! Nếu là ông ấy thì đâu cần phải đi khẽ vậy chứ.’

Thanh Diệp rời khỏi chỗ ngồi đứng dậy.

Lúc này, cánh cửa khẽ mở ra, ai đó bước vào bên trong. Khoảnh khắc nhìn thấy người kia đột ngột tiến vào, Thanh Diệp thoáng cau mày.

Bởi vì gương mặt của vị khách không mời này vô cùng anh tuấn.

Sự chú ý của Thanh Diệp đã va vào vẻ ngoài xinh đẹp cùng đôi mắt rực đỏ nổi bật trong bóng tối, nếu đây là nữ nhân có khi hắn đã phải lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Thanh Diệp nắm lấy thanh kiếm dựng bên cạnh rồi lên tiếng.

“Ngươi là ai?”

“Phiêu Nguyệt!”

Phiêu Nguyệt không ngần ngại tiết lộ thân phận.

Thanh Diệp liền nghiêng đầu. Bởi vì đây là cái tên lần đầu tiên hắn nghe thấy trong đời. Thế nhưng, Thanh Diệp không hề bối rối mà tiếp tục hỏi.

“Được. Phiêu Nguyệt! Tại sao ngươi lại lén la lén lút như mèo rình chuột vào đêm hôm khuya khoắt thế này chứ?”

“Không kẻ nào lén la lén lút vào ban đêm mà có mục đích tốt cả. Ta cũng thế.”

“Ta đã hỏi một câu ngớ ngẩn rồi nhỉ. Thiện giả bất lai (善者不來) Lai giả bất thiện (來者不善).”

Gương mặt Thanh Diệp lúc này đã cứng đờ.

“Ta muốn hỏi ngươi thêm một câu. Ngươi chính là kẻ đã giết Tiểu Môn chủ của Lôi Âm Môn đúng không?”

“Đúng thế!”

“Quả nhiên là vậy. Ta có thể hỏi lý do được không?”

“Để thu hút phái Thanh Thành.”

Phiêu Nguyệt từ tốn trả lời.

Phiêu Nguyệt biết rõ Thanh Diệp đang hỏi lân la để kéo dài thời gian. Dù vậy cũng chẳng sao. Tất cả võ giả bảo vệ biệt phòng đều đã bị hắn khống chế hết cả rồi.

Thanh Diệp bày ra vẻ mặt nghi ngờ.

“Ngươi có ân oán gì với bổn phái ư? Tại sao lại muốn thu hút bổn phái?”

“Ta có thù oán, với cả Thanh Thành và Nga Mi.”

“Nga Mi? Vậy ra đệ tử của Nga Mi là cũng là do ngươi giết luôn ư.”

“Đúng thế!”

Phiêu Nguyệt chầm chậm gật đầu.

Thanh Diệp lúc này đã đanh mặt.

Hắn cố tình nói chuyện với Phiêu Nguyệt hòng kéo dài thời gian, nhưng vẫn chưa có đệ tử nào xông vào cả. Điều này có nghĩa Phiêu Nguyệt đã hoàn toàn nắm được thế thượng phong.

Thanh Diệp ngấm ngầm vận công lực.

“Ngươi là người có thù với cả Thanh Thành và Nga Mi. Ta không nhớ rõ. Ngươi có thể nói cho ta biết thân phận thật sự của ngươi không?”

“Ta là thích khách.”

“Thích khách?”

“Có vẻ như ngươi không nhớ ra rồi. Vì Nga Mi mà ta bị nuôi dưỡng trở thành một tên thích khách, vì Thanh Thành mà ta trở thành kẻ thù chung của thành Tứ Xuyên. Cho dù ngươi không nhớ nhưng ta nghĩ vẫn nên lấy cái đầu của ngươi.”

“Không lẽ là bảy năm trước?”

“Bây giờ ngươi nhớ ra rồi. Xem ra ngươi không phải kẻ đần độn.”

“Vậy ra ngươi chính là người giết sư đệ Vũ Quân Thương.”

“Đúng thế!”

Phiêu Nguyệt thản nhiên gật đầu.

Không biết tự lúc nào, trên môi hắn đã vẽ nên nụ cười lạnh lùng như vạn niên băng. Ngược lại, gương mặt Thanh Diệp lúc này đã cứng đờ.

 

Thanh Thành là nơi luôn tự hào có hệ thống canh phòng nghiêm ngặt nhất trong thành Tứ Xuyên. Thế nhưng bảy năm trước niềm tự hào ấy đã bị phá vỡ.

Sự việc Vũ Quân Thương - kỳ tài bậc nhất của Thanh Thành bị ám sát đã gây đả kích không chỉ cho Thanh Thành mà còn cho toàn môn phái ở Tứ Xuyên.

Những nhuệ binh của Thanh Thành và Nga Mi không ngừng truy bắt tên thích khách đã giết Vũ Quân Thương, nhiều môn phái ở Tứ Xuyên cũng giúp sức cho họ.

Thanh Diệp cảm thấy rùng mình không đơn thuần chỉ vì Phiêu Nguyệt đã ám sát Vũ Quân Thương.

Phiêu Nguyệt đã cố tình dẫn dắt các đệ tử Thanh Thành và Nga Mi đến Không Động khi họ muốn làm sáng tỏ chân tướng sự việc.

Thế nhưng, kể từ ngày hôm đó, Thanh Thành và Nga Mi liền trở thành kẻ thù không đội trời chung.

Căn nguyên của mọi chuyện điều do tên thích khách đang đứng ngay trước mặt hắn - Phiêu Nguyệt gây ra.

Phiêu Nguyệt che nửa khuôn mặt bằng khăn choàng. Thanh Diệp hiểu rõ điều đó có ý nghĩa thế nào.

“Phiêu Nguyệt! Ta tuyệt đối không quên cái tên này.”

Thanh Diệp cầm thanh kiếm chĩa vào Phiêu Nguyệt.

Mặc dù nội thương chưa lành, nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ bản thân đến cả tên thích khách cũng không đối phó được.

Cho dù nội thương có nghiêm trọng đến mấy, hắn vẫn là người có thể trở thành chưởng môn nhân của Thanh Thành. Nếu không thể đối phó được một lên thích khách cỏn con kia thì hắn có thể sẽ đánh mất địa vị đại đệ tử.

“Phiêu Nguyệt! Hôm nay ngươi đã phạm phải sai lầm lớn. Ngươi đáng lẽ phải trốn trong bóng tối đến cùng chứ. Có vậy ngươi mới giữ được cái mạng quèn thêm mấy ngày nữa.”

Xoẹt!

Thanh kiếm của Thanh Diệp xé toạc bóng tối bắn ra luồng kiếm khí dữ dội hướng về phía Phiêu Nguyệt. Thế nhưng, Phiêu Nguyệt đã tránh được kiếm khí chỉ bằng một động tác lách người nhẹ nhàng, lập tức hắn tiến về trước.

Xà Hành Bộ.

Hắn không dùng U Linh Chủy hay Thu Hồn Ti mà gần đây hay sử dụng.

Hôm nay hắn quyết không dùng độc môn võ công của Ngạ Quỷ Đồ mà là Phiêu Tuyết Xuyên Vân Chưởng của Nga Mi.

Phiêu Tuyết Xuyên Vân Chưởng là một tuyệt học vô cùng khó luyện. Nếu không luyện được tâm công của Nga Mi thì đừng mơ chiêu thức có thể phát huy hết uy lực.

Thế nhưng, Phiêu Nguyệt đã thay thế tâm công bằng Phân Lôi Tả Hồi Tâm Pháp.

Kết quả, Phiêu Tuyết Xuyên Vân Chưởng trở nên u ám và mang tính tàn phá hơn. Ngược lại uy lực của nó lại vượt trội hơn so với bản gốc.

Rầm!

Phiêu Nguyệt vung tay, một luồng chưởng lực khủng khiếp đánh vào người Thanh Diệp.

Thanh Diệp vung kiếm đánh văng chưởng lực.

Rầm!

Chưởng lực bị đánh văng ra trúng vào vách từng làm sụp đổ một mảng lớn.

Căn biệt phòng lập tức rung lắc tựa hồ có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

“Chuyện gì thế?”

“Đó chẳng phải là nơi ở của Thanh Diệp sư thúc sao?”

Các đệ tử Thanh Thành và Kim Xuyên Môn giật mình hốt hoảng chạy ngay ra ngoài.

Đúng lúc đó, hai nhân ảnh vọt lên trên mái biệt phòng bắn mình lao vào không trung.

Một người là Thanh Diệp, người còn lại dùng khăn che mặt nên không xác nhận được là ai.

Thanh Diệp rất muốn điều tra thân thế của Phiêu Nguyệt. Thế nhưng với tình trạng bị nội thương nghiêm trọng như hiện giờ, nếu hắn mở miệng nói chuyện trong lúc đang thi triển kiếm pháp sẽ khiến vết thương càng tệ hơn.

Vì thế, Thanh Diệp không nói được câu nào, hắn mím chặt môi mà vung kiếm.

‘Chỉ cần áp chế được hắn thôi. Sau khi khống chế hắn ta có tra thân phận cũng chưa muộn.”

Vùu!

Thanh kiếm của hắn cắt ngang màn đêm rồi vung một chiêu về phía Phiêu Nguyệt. Phiêu Nguyệt vặn mình trong không trung tránh được một kiếm của Thanh Diệp.

Các đệ tử Thanh Thành cố gắng ứng cứu Thanh Diệp, thế nhưng trận chiến của hai người lúc này vô cùng uy hiểm, họ không thể tùy tiện xông vào.

Phiêu Nguyệt lập tức thi triển Phiêu Tuyết Toàn Phong Bích (飄雪 旋風壁) tuyệt chiêu của Phiêu Tuyết Xuyên Vân Chưởng.

Vùu!

Chưởng lực khủng khiếp chưa từng thấy lập tức hướng về phía Thanh Diệp.

“Đó là Phiêu Tuyết Xuyên Vân Chưởng mà?”

“Vậy ra là võ giả của Nga Mi ư?”

Một số võ giả Thanh Thành nhận ra chưởng pháp mà Phiêu Nguyệt dùng. Bởi lẽ Phiêu Tuyết Xuyên Vân Chưởng là tuyệt kỹ vô cùng nổi tiếng của Nga Mi.

“Chưởng lực mạnh đến thế…”

Thanh Diệp vận tất cả nội công còn lại dồn vào kiếm.

Hắn muốn bổ đôi chưởng lực trong một nhát.

Tất cả nội công của hắn đã bị vắt sạch, thế nhưng hắn dự đoán nếu làm thế các đệ tử Thanh Thành sẽ có khoảng trống xông vào giúp đỡ hắn.

Thanh Diệp dốc hết sức vung kiếm.

Vù!

Thế nhưng thanh kiếm của hắn chỉ sượt qua khoảng không.

Thanh Diệp trợn tròn mắt.

Chuyện này không thể xảy ra được.

Ngay cả trong mơ hắn cũng chưa từng nghĩ bản thân có thể chém lệch một chiêu mà hắn đã dày công tu luyện hàng chục năm.

Thanh Diệp vô tình nhìn xuống chân. Hắn có cảm giác thứ gì đó đang quấn lấy chân mình.

Đó là một sợi tơ rất mỏng, khó mà nhìn thấy bằng mắt thường. Thu Hồn Ti.

Vào thời khắc quyết định, Phiêu Nguyệt vung ra Thu Hồn Ti khiến Thanh Diệp phân tán thế cân bằng. Một chút khác biệt đó đã làm lệch đi đường kiếm của Thanh Diệp.

Rầm!

Lập tức tuyệt chiêu của Phiêu Tuyết Xuyên Vân Chưởng kịch liệt đánh vào ngực Thanh Diệp.

“Khặc!”

Thanh Diệp hét lên thảm thiết rồi rơi thẳng xuống đất.

“Sư thúc!”

“Không thể nào!”

Các đệ tử phái Thanh Thành và Kim Xuyên Môn vội vàng chạy đến. Khi họ đến nơi, xương ngực của Thanh Diệp vỡ vụn, hắn đã trút hơi thở cuối cùng.

Trước cái chết khủng khiếp của Thanh Diệp, võ giả Thanh Thành và Kim Xuyên Môn như mất đi lý trí.

“Đuổi theo hắn!”

“Phái Nga Mi đã giết Thanh Diệp sư thúc.”

“Chúng ta phải trả thù.”

Võ giả Thanh Thành và Kim Xuyên Môn lúc này như người điên mất trí.

Họ đã tận mắt chứng kiến tuyệt kỹ của Nga Mi lấy mạng Thanh Diệp. Họ nghĩ Nga Mi đã phái cao thủ đến đây trả thù.

Tất cả võ giả đều xông ra ngoài, không một ai ngăn cản họ.

Đích đến của họ chính là Bách Hoa Môn, nơi các đệ tử Nga Mi đang lưu lại.

“Haaa!”

“Mau đuổi đám Nga Mi bẩn thỉu ra khỏi Thành Đô.”

“Chúng ta phải báo thù cho Thanh Diệp sư thúc.”

Con đường ở Thành Đô lúc này đã bị tiếng la hét của các võ giả bao lấy.

Bầu trời đêm của Thành Đô vừa mới yên tĩnh lại sắp phải trải qua thêm một cơn mưa máu.


 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương