Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chap 81

 

Ngọn mồi lửa do Phiêu Nguyệt đốt đã nhanh chóng lan rộng ra khắp Thành Đô.

Hắc Vân Binh Đoàn cùng các võ giả thì xung đột với nhau, còn Thanh Thành Phái phải đương đầu với những môn phái tới Thành Đô để giúp đỡ cho Nga Mi Phái.

Cuộc đối đầu của các võ giả với nhau trở nên đẫm máu, đâu đâu ở Thành Đô của lúc này cũng nhuốm màu sợ hãi. Những môn phái lân cận Thành Đô đã cố gắng chen vào cuộc chiến để trấn tĩnh tất cả nhưng bất thành.

Cơn điên lúc này đã lan đến tận những người dân thường chứ không có chỉ mỗi những võ giả nữa.

Lợi dụng hỗn loạn, một vài người đã bắt đầu cướp đoạt đồ đạc ở cửa hàng và ở những gia đình khá giả. Ban đầu chỉ là thiểu số, nhưng con số đó ngày càng tăng lên không ngừng theo cấp số nhân.

Những người chủ cửa hàng vốn yếu đuối nên phải thuê những võ giả khi cần dùng đến sức mạnh nay đã cầm dùi cui lao vào sống chết với đám côn đồ. Cảnh tượng ở những nhà khá giả cũng không khác là mấy.

Nếu là bình thường, chỉ cần họ vung một chút tiền đã có thể thuê được võ giả một cách dễ dàng, nhưng những võ giả ở Thành Đô lúc này chắc không rảnh rỗi để giúp đỡ bọn họ nữa.

Cuộc chiến khốc liệt giữa những người muốn cướp và những người bị cướp càng làm cho Thành Đô vốn đã hỗn loạn nay càng hỗn loạn hơn.

Không một ai có thể tưởng tượng ra trị an ở Thành Đô có thể sụp đổ dễ dàng đến mức này.

Hệ thống an ninh kiên cố suốt hàng trăm năm qua giờ đã tan vỡ như một tòa lâu đài cát bị sóng đập vào.

Cơn cuồng loạn đã nuốt chửng lấy Thành Đô.

Nhưng nguồn cơn gây ra sự việc đã không còn ở Thành Đô.

Nhân lúc hỗn loạn, hắn đã thoát ra khỏi Thành Đô.

Và đã có một nam nhân săn đuổi theo hắn.

Đó chính là đoàn chủ Trương Vũ Lượng của Hắc Vân Binh Đoàn.

Y điên cuồng đuổi theo Phiêu Nguyệt, trên mặt y hiện rõ sát khí hung ác của một con ác quỷ.

‘Ta nhất định phải giết hắn.’

Tuy lúc nào trên môi của y cũng xuất hiện nụ cười thảnh thơi nhưng lúc này, khi thấy vết thương của Cao đạo sĩ, y đã hoàn toàn trở nên mất tỉnh táo rồi.

Vì Cao đạo sĩ không chỉ đơn thuần là một thuộc hạ của y mà còn là một người thầy đã dẫn dắt y từ khi y còn rất nhỏ.

Ý có thể trở thành đoàn chủ của Hắc Vân Binh Đoàn cũng là vì có Cao đạo sĩ hỗ trợ từ phía sau.

Vậy nên thường ngày, y rất cung kính với Cao đạo sĩ.

Sự phẫn nộ của Trương Vũ Lượng xé toạc cả bầu trời vì Cao đạo sĩ bị trọng thương bởi đòn tấn công của y.

Nỗi phẫn nộ ấy hướng thẳng về Phiêu Nguyệt.

Dù gì Phiêu Nguyệt cũng phải bị giết chết, vậy nên Trương Vũ Lượng sẽ trao cho hắn một cái chết thật thê thảm.

Không biết là tình cờ hay may mắn, nơi mà Phiêu Nguyệt đang hướng đến chính là nơi là kỵ binh của Hắc Vân Binh Đoàn đang đợi sẵn.

Đặc trưng của kỵ binh chính là phải leo lên ngựa thì mới tối đa hóa được uy lực. Nhưng để kỵ binh tiến vào những con phố của Thành Đô là một việc khó khăn nên bọn họ phải đứng đợi ở tái ngoại.

Trương Vũ Lượng huýt một tiếng sáo thật dài. Ngay lúc đó, ở trong bóng tối đằng xa kia chợt xuất hiện một ngọn đuốc, ngọn đuốc ấy đột ngột chuyển động vẽ thành một hình tròn lớn.

Đó là tín hiệu của những người trong Hắc Vân Binh Đoàn gửi đến.

Trương Vũ Lượng lại huýt sáo thêm một lần nữa.

Âm thanh vó ngựa rung chuyển cả mặt đất vang lên trong đêm tối.

Hai trăm kỵ mã đồng thời di chuyển.

“Ngươi không còn nơi nào để chạy trốn nữa đâu. Bỏ cuộc đi.”

Trương Vũ Lượng thét lớn, y không ngừng vung cây thương về phía trước. Một làn thương khí ác liệt thổi về phía của Phiêu Nguyệt.

Ngay lúc đó, cơ thể của Phiêu Nguyệt bỗng lắc lư.

Phiêu Nguyệt không cần nhìn về phía sau nhưng vẫn có thể né được đòn tấn công của Trương Vũ Lượng hệt như hắn có thêm một đôi mắt gắn ở đằng sau gáy vậy. Nhưng không chỉ dừng lại ở đó.

Ánh mắt của hắn xuyên qua bóng tối, hắn nhìn thấy rõ những kỵ mã binh đang lao đến bằng khí thế cực kỳ đáng sợ.

Kỵ mã binh là tập hợp hai trăm người được cấu thành nên từ những võ giả ở vùng tái ngoại.

Họ mới chính là chiến lực thực sự của Hắc Vân Binh Đoàn.

Võ công của họ tuy là có bị tụt lại so với những người khác trong Hắc Vân Binh Đoàn, nhưng một khi họ đã leo lên ngựa, uy lực thực sự của họ mới được thể hiện ra.

“Hây!”

“Mục tiêu ở kia.”

Kỵ mã binh đồng loạt rút thương rồi nhắm thẳng vào mục tiêu.

Cây thương dài quả là một vũ khí hợp với kỵ mã binh nhất.

Và lý do Trương Vũ Lượng dùng thương cũng giống như vậy.

Lộc cộc!

Dù đang là ban đêm nên không thể thấy được rõ nhưng hai trăm nhân mã đang tạo nên một đám mây bụi cực kỳ lớn ở phía sau.

Mục tiêu của bọn họ chỉ có một, đó chính là Phiêu Nguyệt.

Hai trăm nhân mã lao như bay ập tới để giết chết Phiêu Nguyệt.

Dù Phiêu Nguyệt có tài giỏi cỡ nào đi chăng nữa thì cũng phải bất lực trước hai trăm kỵ mã binh mà thôi.

Trương Vũ Lượng mặc định Phiêu Nguyệt sẽ bỏ chạy. Thế nhưng, Phiêu Nguyệt lại chạy về phía kỵ mã binh đang lao đến như thể đang cười cợt dự đoán của y vậy.

“Ta bắt đầu phát điên vì không thể giết được ngươi rồi đấy. Mau giẫm chết hắn cho ta.”

Âm thanh của Trương Vũ Lượng vang vọng trong bầu trời đêm.

Kỵ mã binh tăng tốc độ nhanh hơn như thể để hồi đáp lời nói của Trương Vũ Lượng.

Xoẹt xoẹt!

Những cây thương phóng thẳng về phía trước. Kỵ mã binh ở hàng cuối đã vận công và ném nó thẳng về phía Phiêu Nguyệt.

Dẫu trong bóng tối mịt mờ nhưng họ vẫn có thể nhắm chính xác vào người của Phiêu Nguyệt.

Phiêu Nguyệt thổi bay cây thương đang bay về phía mình. Nhìn hắn chẳng khác gì một người muốn tự sát vậy.

“Hắn điên rồi!”

Trương Vũ Lượng thốt ra những lời văng tục, hắn bắt đầu cảm thấy căng thẳng.

Vì những gì mà hắn thấy ở Phiêu Nguyệt từ trước đến nay lúc nào cũng đi ngược lại hoàn toàn với dự đoán của hắn.

Và lần này cũng vậy.

Khi hàng chục cây thương sắp chạm đến người của Phiêu Nguyệt thì hắn lại biết mất khỏi tầm nhìn của tất cả mọi người chỉ trong chớp mắt.

Sau đó hắn lại hiện ra, nhưng nơi mà hắn đứng lúc này là trên đầu của kỵ mã binh ở tuyến đầu rồi.

Hắc Lôi đã giúp hắn thu hẹp không gian trong chớp mắt để có thể di chuyển nhanh hơn.

Xoẹt!

U Linh Chủy đã xuất hiện.

“Vô vọng rồi.”

“Hây!”

Tất cả kỵ mã binh đều cảm nhận được nguy kịch theo bản năng của một quân tinh nhuệ, họ vung thương ra để bảo vệ cho bản thân.

Nhưng bọn họ đâu biết.

U Linh Chủy của Phiêu Nguyệt không đơn thuần chỉ là một thanh đoản đao.

Khi U Linh Chủy kết hợp cùng với Thu Hồn Ti, nó có thể thay đổi quỹ đạo theo chuyển động tay của Phiêu Nguyệt.

U Linh Chủy như những con lươn luồn lách  giữa những cây thương cướp lấy mạng sống của hai người.

“Khực!”

“Khục!”

Đó chỉ mới là bắt đầu.

Phiêu Nguyệt dùng Hắc Lôi để di chuyển.

Một chốc sau, hắn xuất hiện trên lưng con ngựa mất chủ. Hắn đứng trên lưng ngựa phóng U Linh Chủy ra.

Xoẹt xoẹt!

Âm thanh ớn lạnh gầm lên trong không khí.

“Ặc!”

“Khực!”

Tiếng thét ghê rợn lại tiếp tục vang lên.

“Bắt lấy hắn!”

“Chết tiệt!”

Chẳng mấy chốc, đoàn kỵ mã binh trở nên hỗn loạn.

Từ trước tới nay, bọn họ đã giẫm nát và dùng thương xuyên qua người không biết bao nhiêu kẻ địch, nhưng chưa có một ai dám lao vào kỵ mã binh bao giờ cả. Vì làm vậy chẳng khác gì tự sát.

Và Phiêu Nguyệt đang làm hành động mà bọn họ cho là điên rồ đó.

Phiêu Nguyệt đạp lên kỵ mã bằng tốc độ điên dại rồi thảm sát kỵ mã binh bằng U Linh Chủy.

Khi kỵ mã binh kịp vung thương để tấn công Phiêu Nguyệt thì Phiêu Nguyệt đã giấu bản thân của mình đi rồi.

Bóng tối chính là vũ khí tối thượng của Phiêu Nguyệt.

Phiêu Nguyệt dùng Hắc Lôi để chuyển động trong bóng tối, ám sát bằng U Linh Chủy.

Phiêu Nguyệt đã phá vỡ hoàn toàn định kiến rằng đã là thích khách thì phải ẩn nấp rồi mới tấn công.

“Tên điên khùng kia, mau dừng lại!”

Tới lúc này, Trương Vũ Lượng mới sát nhập được với kỵ mã binh.

Y leo lên một con ngựa vô chủ rồi lao thẳng về phía Phiêu Nguyệt.

Vù vù!

Thương khí được phóng ra.

Y xoay cổ tay, thương khí xoay tròn rồi bay về phía Phiêu Nguyệt. Thế nhưng, thương khí của y không thể chạm vào Phiêu Nguyệt mà chỉ chạm được vào không khí.

Vì Phiêu Nguyệt đã bay đến hướng khác rồi.

Phiêu Nguyệt chuyển động giữa những con ngựa rồi trêu đùa cùng với kỵ mã binh.

Xoẹt!

Hai sợi Thu Hồn Ti gắn vào hai thanh U Linh Chủy tung hoành trong bóng tối. Đám kỵ mã binh đang chết dần chết mòn.

Điệu nhảy chết chóc do thích khách Phiêu Nguyệt trình diễn giày xéo đoàn kỵ mã binh đến thảm.

Giữa hỗn loạn, Trương Vũ Lượng gào thét trong vô vọng.

“Dừng lại đi! Ta bảo dừng lại mà. Tên khốn kiếp!”

***

“Chuyện gì thế? Phong cảnh hoang tàn này là sao đây…”

Cửu Hòa Sư Thái đứng thất thần một lúc nhìn về phía trước.

Thành Đô đang rực cháy.

Chuyện này không đơn thuần chỉ là linh cảm của bà ta nữa mà khắp nơi ở Thành Đô lúc này đang bừng cháy thật sự. Những kẻ cướp giờ cũng đã không còn cướp nữa mà chuyển qua phóng hỏa rồi.

Thành Đô vốn đã hỗn loạn giờ lại càng hỗn loạn thêm.

Những võ giả dữ dội lao vào nhau để chém giết lẫn nhau.

Đã có rất nhiều người đã phải ngã xuống, những thanh âm rên rỉ của những võ giả bị trọng thương vang lên đầy thảm thiết.

Máu của họ chảy ra làm ướt đẫm cả mặt đất.

Địa ngục như đang mở ra trước mắt vậy.

Tất cả những chuyện này chỉ mới xảy ra một vài giờ trước mà thôi.

Không ai biết được sẽ có một ngày trung tâm của thành Tứ Xuyên là Thành Đô chỉ trong phút chốc đã có thể biến thành địa ngục như thế này.

Long Tuyết Lan nói với Cửu Hòa Sư Thái.

“Sư phụ, chúng ta phải mau chóng cứu Thanh Minh Bang để nhanh chóng xoa dịu mọi chuyện thôi. Nếu để lỡ mất thời cơ thì mọi chuyện e là có khó thể mà giải quyết được.”

“Ta biết rồi.”

Lần này, Cửu Hòa Sư Thái đã chịu đồng tình với ý kiến của Long Tuyết Lan.

Tình hình hiện tại nghiêm trọng hơn bà ta nghĩ nhiều.

Trường hợp xấu nhất có thể là vị trí trung tâm của thành Tứ Xuyên là Thành Đô có thể sẽ bị trở thành một bãi chiến trường và không thể phục hồi được. Nếu vậy thì dẫu có giành thắng lợi trong cuộc giao chiến với Thanh Thành Phái, bà ta cũng chẳng nhận được gì cả.

Vậy nên bà ta nhất định phải ngăn chặn trường hợp xấu nhất đó xảy ra bằng mọi giá.

Cửu Hòa Sư Thái lớn giọng.

“Tất cả tấn công Hỏa Long Bang.”

“Hâyyyy!”

Cửu Hòa Sư Thái vừa hạ lệnh, đệ tử của Nga Mi Phái và Bách Hoa Môn lập tức lao về chiến trường nơi Thanh Minh Bang và Hỏa Long Bang đang giao chiến với nhau.

Bang chủ Hỏa Long Bang Pháo Sơn Hải ngỡ ngàng khi thấy Nga Mi Phái cũng tham chiến.

“Tất cả cẩn thận. Nga Mi Phái tới rồi.”

Trái ngược với dáng vẻ e dè của Pháo Sơn Hải, Bang chủ Thanh Minh Bang như được tiếp thêm sức mạnh hét lớn lên.

“Nga Mi Phái đã tới trượng trợ chúng ta rồi. Tất cả cố gắng lên nào.”

“Aaaaa!”

Tiếng hò hét của Thanh Minh Bang vang vọng khắp Thành Đô.

Sát khí của Thanh Minh Bang tăng lên khi được những võ giả của Nga Mi Phái hợp sức, khí thế của Hỏa Long Bang thì đang tắt dần.

“Tránh ra!”

Cửu Hòa Sư Thái dùng Quái Trượng quét sạch đám Hỏa Long Bang đang chắn đường mình rồi lao thẳng về phía Pháo Sơn Hải.

“Khực!”

“Ặc!”

Những người của Hỏa Long Bang bị Quái Trượng đánh bay ra tứ phía, chúng hét lên những tiếng thất thanh. Hình ảnh bọn chúng nằm dài trên mặt đất trông thật thảm hại.

Tay chân chúng gãy nát, xương ngực bị lọt xuống dưới. Dù có cứu được cũng phải sống trong cảnh tàn tật suốt phần đời còn lại. Thà rằng để bọn họ chết đi vẫn còn hơn.

Cửu Hòa Sư Thái đã thi triển thần công tuyệt học của Nga Mi Phái là Kim Quang Đao Pháp.

Chưa có ai thấy qua uy lực này bao giờ cả.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, hơn mười người của Hỏa Long Bang đã nằm co ro nên vũng máu.

Pháo Sơn Hải thấy cảnh đó liền chạy ra để cản Cửu Hòa Sư Thái lại.

“Ả ma nữ kia! Mau dừng tay lại ngay.”

“Ngươi cũng lớn mật thật đấy, Pháo Bang chủ. Dám gọi ta là ả ma nữ sao.”

Cửu Hòa Sư Thái nhìn chằm chằm vào Pháo Sơn Hải với ánh mắt dữ tợn.

Pháo Sơn Hải khúm núm trước khí thế cường mãnh của bà ta. Nhưng hắn hoàn toàn không có dấu hiệu của việc lùi bước.

Đúng là hắn có e ngại trước sức mạnh của Nga Mi Phái, nhưng dù gì hắn cũng là một Bang chủ. Nếu như thấy được bộ dạng yếu đuối của hắn thì những người trong Hỏa Long Bang làm sao còn khí thế để chiến đấu nữa. Chính vì thế nên hắn đành phải mạnh dạn ra mặt.

“Mời bà im lặng và dẫn binh lực về cho. Đây là vấn đề giữa Hỏa Long Bang và Thanh Minh Bang. Không phải là chuyện mà Nga Mi Phái nên can thiệp vào.”

“Hừm! Pháo Bang chủ nói gì thế? Thanh Minh Bang và Nga Mi Phái có mối thâm giao ra sao ai cũng rõ, sao Bang chủ lại buông lời xằng bậy như thế kia? Có vẻ như Pháo Bang chủ hơi ngốc nghếch thì phải.”

“Ai bảo vậy? Chỉ là ta…”

“Câm mồm!”

Cửu Hòa Sư Thái cắt ngang lời Pháo Sơn Hải rồi lao vào tấn công.

Uỳnh!

“Khực!”

Pháo Sơn Hải vung đao chặn được đòn tấn công của Cửu Hòa Sư Thái. Nhưng Cửu Hòa Sư Thái cũng chỉ đang khởi động mà thôi.

 Vù vù!

Bà ta thi triển Kim Quang Phong Pháp.

Kim Quang Phong Pháp lấy một trong những tâm công tối thượng của Nga Mi Phái là Vô Tưởng Kim Quang Thần Công làm nền tảng nên có uy lực rất đáng sợ.

Pháo Sơn Hải chịu không nổi quá mười chiêu, cơ thể hắn bắt đầu đứng không vững.

Sắc mặt của Pháo Sơn Hải trở nên tái mét, máu từ miệng hắn chảy ra không ngừng. Dù chỉ mới bị va đập có mười lần nhưng hắn đã bị nội thương nghiêm trọng.

‘Võ công của ả ma nữ này đúng là đáng gờm.’

Pháo Sơn Hải cảm giác như cái chết đang tới thật gần.

Mặc dù hắn biết rõ giữa Hỏa Long Bang và Nga Mi Phái có sự khác biệt rất lớn nhưng hắn thực sự không ngờ, trình độ của bọn họ lại chênh lệch nhau đến mức này.

Bọn họ hoàn toàn mạnh ngoài sức tưởng tượng của hắn.

Giờ thì Pháo Sơn Hải đã biết, tại sao có rất nhiều môn phái trong giang hồ này lại sợ Nga Mi Phái như vậy rồi.

Uỳnh!

Mỗi khi bị Quái Trượng giáng xuống, hắn lại cảm giác như bản thân đang bị một thanh sắt đập vào người vậy.

“Khục!”

Cuối cùng, Pháo Sơn Hải không thể chịu nổi đòn tấn công nữa, hắn hộc ra máu.

“Khụ!”

Sức cạn dần, Pháo Sơn Hải khuỵu xuống. Quái Trượng của Cửu Hòa Sư Thái đang ở ngay trên đỉnh đầu hắn.

Bị Quái Trượng nhắm thẳng vào đầu thế này, chắc chắn đầu của Pháo Sơn Hải vỡ ra thành từng mảnh vụn.

Gương mặt Pháo Sơn Hải tối sầm.

“Dừng lại!”

Có ai đó nhảy lên trước mặt Pháo Sơn Hải.

Người đó vung kiếm để chặn Quái Trượng của Cửu Hòa Sư Thái lại.

Keng!

Cửu Hòa Sư Thái bị bật ra đằng sau.

Cửu Hòa Sư Thái bị đẩy ra xa khoảng mười bước, sau khi lấy lại được thăng bằng, Cửu Hòa Sư Thái bỗng cảnh giác đến kỳ lạ.

Đòn tấn công này ắt phải sử dụng hơn tám thành công lực.

Với sức mạnh đó, nó có thể nghiền nát một tảng đá lớn bằng ngôi nhà thành bột.

Võ giả đột nhiên nhảy vào không những không bị ảnh hưởng bởi đòn tấn công của Cửu Hòa Sư Thái mà có thể đẩy lùi được bà ta nữa.

Những người mang uy lực mạnh như thế ở thành Tứ Xuyên này hầu như chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

“Vũ Tịnh… Chân Nhân.”

Và vị đạo sĩ lạnh lùng đang đứng chắn trước mặt của Pháo Sơn Hải - Vũ Tịnh Chân Nhân là một trong số người ít ỏi đó.

 

 

 

 

 


 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương