Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

TỬ THẦN PHIÊU NGUYỆT CHAP 90

 

 

Phiêu Nguyệt đã lưu lại dòng Mân Giang một khoảng thời gian dài sau đó.

Khi vầng thái dương vươn lên vòm trời, hắn đi thuyền ra sông rồi không làm gì cả.

Những ngư dân gần đó nghĩ Phiêu Nguyệt hắn cũng kỳ lạ quá đi. Trong mắt họ, hành động của hắn trông thật vô dụng và lãng phí thời gian làm sao. Thế nhưng, bản thân Phiêu Nguyệt lại không nghĩ như thế.

Hắn đang trải qua quãng thời gian bình yên nhất trong cuộc đời.

Chỉ việc ngả lưng trên thuyền thả mình trôi trên dòng Mân Giang, lặng ngắm những đám mây lửng lơ giữa bầu trời trong vắt đã đủ khiến hắn thấy mãn nguyện rồi.

Thế nhưng, mọi sự bắt đầu đều có kết thúc.

Một hôm nọ, Phiêu Nguyệt chợt nhận ra hắn phải rời khỏi nơi này.

Hắn không có lý do gì phải chần chừ, không còn nguyên cớ gì phải lưu lại.

Sau khi đã quyết tâm, hắn liền rời khỏi Mân Giang.

Lúc đến tay không, rời đi cũng hoàn trắng tay.

 

Phiêu Nguyệt rời Mân Giang quay trở lại Thành Đô.

Hắn quay lại không phải vì có nguyên do đặc biệt gì cả. Chỉ là bước chân hắn tự động chuyển hướng tiến về phía Thành Đô mà thôi.

Phiêu Nguyệt vào một quán trọ.

Chỉ mới vài tháng trước thôi, đã xảy ra một sự việc chấn động cả Thành Đô lẫn Tứ Xuyên thành, nhưng có vẻ mọi người đều đã chôn vùi sự việc ấy vào lãng quên cả rồi.

Trong bầu không khí bình yên này, nhiều người còn tụm năm tụm ba tán gẫu thưởng rượu cùng nhau.

Phiêu Nguyệt cũng chọn một chỗ mà ngồi xuống.

“Hic!”

Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt một vài người liền thay đổi. Họ đã nhận ra Phiêu Nguyệt.

Tất cả bọn họ đều là võ giả trong võ quán có tiếng ở Thành Đô.

Đối với kẻ khác chẳng biết có phải ký ức của ngày xưa cũ hay không, nhưng đối với ai đã tận mất diện kiến Phiêu Nguyệt trong lòng liền dấy lên nỗi sợ hãi khủng khiếp.

Những người đã kinh qua sự tàn nhẫn và quỷ quyệt trái hẳn với vẻ ngoài bất thường kia cảm giác kinh sợ không thốt nên lời.

Họ len lén đứng dậy khỏi chỗ ngồi, liếc nhìn Phiêu Nguyệt sau đó nhanh chân bước ra ngoài.

Phiêu Nguyệt cũng nhận ra chuyện đó. Thế nhưng hắn vốn không hề quan tâm.

Phiêu Nguyệt gọi tiểu nhị mang thức ăn lên rồi nhìn ra ngoài khung cửa sổ.

Con đường bị phá hủy vài tháng trước nay đã được sửa sang lại hoàn thiện. Chỉ nhìn bề ngoài không hề nhận ra nơi này từng hứng chịu sự việc gì.

Ngoài ra, sự việc chấn động ngày đó đã mang đến sự biến đổi quyền lực không nhỏ trong Thành Đô.

Thỉ dụ như Kim Xuyên Môn và Bách Hoa Môn từng hợp sức với Thanh Thành và Nga Mi đã sụp đổ.

Họ đã chịu tổn thất nặng nề bởi trận thiên la địa võng mà Phiêu Nguyệt giăng ra. Thanh Thành và Nga Mi đã mất đi hậu thuẫn vững chắc. Kết quả là địa vị mỗi lúc một tuột dốc không phanh.

Hắc Long Bang đại diện cho lợi ích của thợ thủ công cũng chịu tổn thất lớn và tạm ngưng mọi hoạt động bên ngoài.

Mọi người đều nghĩ rằng võ lâm ở Tứ Xuyên đã rời vào thời kỳ đình trệ. Cũng phải thôi, tất cả môn phái đại diện cho thành Tứ Xuyên đều chịu hậu quả nặng nề và hạn chế các hoạt động ngoại giao. Thế nhưng đa số người không để tâm đến chuyện giang hồ vẫn cứ trải qua cuộc sống bình yên phẳng lặng.

Bầu không khí đó cũng đang tồn tại trong Thành Đô.

Cả bên trong quán trọ cũng như thế.

 

Một hồi sau, tiểu nhị mang thức ăn ra.

Đã lâu lắm rồi hắn mới được nếm mùi thức ăn đúng nghĩa.

Phiêu Nguyệt thong thả thưởng thức các món ăn. Hắn cứ chầm chậm mà dùng bữa, nên mất kha khá thời gian.

Lúc Phiêu Nguyệt đã gần gác đũa thì…

“Các hạ là Phiêu Nguyệt công tử! Có đúng không?”

Có ai đó tiến đến chiếc bàn Phiêu Nguyệt đang ngồi. Một gã nam nhân sở hữu đôi mắt con cong tựa như bán nguyệt.

Người này không ai khác chính là Hồng Hữu Tân - Đội chủ Giám sát Đội của Hạ Ô Môn.

Phiêu Nguyệt ngẩng đầu nhìn Hồng Hữu Tân.

“Ngươi là ai?”

"Tại hạ là người hỏi trước mà.”

“Hừm!”

“Nhìn người thật quả nhiên còn hơn cả lời đồn. Gương mặt này…”

“Chắc ngươi không đến tìm ta nói mấy lời nhảm nhí này đâu nhỉ.”

“A! Xin thứ lỗi. Tại hạ phải lao tâm khổ tứ lắm mới tìm được Phiêu Công tử đây, vui mừng quá nên quên mất phải chào hỏi. Tại hạ là Hồng Hữu Tân.”

“Hồng Hữu Tân?”

“Lần đầu các hạ nghe thấy nhỉ. Đây là lần đầu tại hạ tiết lộ danh tính của mình cho người không phải môn đồ Hạ Ô Môn đấy.”

Hồng Hữu Tân cười tươi rói. Cho dù hắn không nhoẻn miệng, đôi mắt cong cong của hắn cũng vẽ nên được ý cười.

Phiêu Nguyệt hỏi hắn.

“Hạ Ô Môn đến tìm ta có chuyện gì?”

“Các hạ thật sự không biết nên mới hỏi ư?”

Hồng Hữu Tân nghiêng đầu hỏi lại tựa hồ khó tin.

Trong mười ngày qua, hắn đã phải khổ sở vất vả bao nhiêu để tìm kiếm Phiêu Nguyệt.

Lần đầu hắn đã tìm đến một lão thợ rèn, nhưng lại không thu về bất cứ thông tin gì. Sau đó, hắn nhận thêm chút thông tin rằng khả năng người hỗ trợ cho Phiêu Nguyệt là thợ rèn còn trẻ cao hơn.

Trong số những thợ rèn trẻ, hắn đã truy ra được một người có tay nghề vô cùng xuất sắc, đó chính là Đường Sở Truy.

Tìm thấy Đường Sở Truy vẫn không giải quyết được vấn đề. Hắn ta vô cùng kín miệng và không muốn bán bất kỳ thông tin nào về Phiêu Nguyệt cho Hạ Ô Môn.

Hồng Hữu Tân có thể cưỡng chế buộc Đường Sở Truy phải mở miệng, nhưng đó không phải là cách làm của hắn.

Hôm đó, Hồng Hữu Tân tìm đến những võ giả từng vướng vào trận thiên la địa võng, thông qua họ, hắn biết được sự tồn tại của Phiêu Nguyệt.

Hắn truy ra được tên và dung mạo của Phiêu Nguyệt, nhưng việc tìm hắn ta lại là chuyện khó khăn khác.

Hồng Hữu Tân đã huy động tất cả môn đồ Hạ Ô Môn lục soát khắp Thành Đô, nhưng không tìm thấy bất cứ dấu vết nào của Phiêu Nguyệt.

Đúng lúc hắn định từ bỏ việc tìm kiếm và rời khỏi Thành Đô, hắn đột nhiên nhận được thông tin rằng Phiêu Nguyệt lại lần nữa xuất hiện ở Thành Đô.

Hồng Hữu Tân liền vội vã chạy đến nơi để xác nhận tình hình.

“Đúng là tuyệt vời mà.”

“Đừng vòng vo nữa, người muốn gì cứ nói.”

Ngữ khí Hồng Hữu Tân nói với Phiêu Nguyệt lập tức thay đổi.

“Ngươi thật không biết sợ thế gian này mà. Nếu ngươi nghĩ rằng mọi người trong thành Tứ Xuyên đều sợ hãi uy danh của ngươi, ta nghĩ đó là một sai lầm.”

“Dong dài quá.”

“Vậy ta sẽ nói ngắn gọn hơn. Chính ngươi đã giết Ô Sơn Khánh đúng chứ?”

“Ô Sơn Khánh?”

“Hắn là Phân đà chủ phân đà Thành Đô của Hạ Ô Môn.”

“Đúng!”

“Tên khốn kiếp!”

Hồng Hữu Tân liền đứng bật dậy.

Bởi lẽ hắn không ngờ Phiêu Nguyệt lại dễ dàng thừa nhận như thế.

Hắn nhìn chằm chằm Phiêu Nguyệt bằng ánh mắt giăng đầy hàn khí. Thế nhưng chỉ bấy nhiêu không thể khiến Phiêu Nguyệt lung lay.

Phiêu Nguyệt mặt không đổi sắc nhìn Hồng Hữu Tân.

Nụ cười trên mặt Hồng Hữu Tân lúc này đã hoàn toàn biến mất. Đôi mắt hình bán nguyệt vốn cong cong ý cười hiện giờ lại vô cùng sắc bén.

“Thật sự là do ngươi giết ư?”

“Đúng! Chính là ta.”

“Tại sao ngươi lại giết hắn.”

“Vì hắn thu thập thông tin của ta.”

“Chỉ với lý do đó ư… Bộ ngươi không rõ nghề của Hạ Ô Môn chính là thu thập thông tin à?”

“Rồi sao?”

“Cái gì?”

“Đó là nghề của các ngươi nên các ngươi có thu thập thông tin bán đi thì ta cũng nên bàng quan im lặng thôi đứng chứ?”

Giọng Phiêu Nguyệt mỗi lúc càng ảm đạm hơn.

Đột nhiên Hồng Hữu Tân cảm giác toàn thân nổi đầy gai ốc. Thế nhưng hắn vẫn cố gắng trấn tĩnh bản thân.

“Có vẻ ngươi không biết Hạ Ô Môn to lớn đến mức nào. Ngươi nghĩ lọt vào tầm mắt của Hạ Ô Môn rồi ngươi có thể sống thoải mái được hay sao?”

“Ta không hề nghĩ như thế.”

“Ngươi nói gì?”

“Ta chưa từng nghĩ đến việc có thể sống thoải mái.”

“Hờ! Đúng là một kẻ điên hết thuốc chữa mà. Một con bê non không biết sợ hổ là gì. Nếu bây giờ ta hạ lệnh thì toàn bộ môn đồ Hạ Ô Môn ở Thành Đô này sẽ tấn công ngươi ngay lập tức. Ngươi vẫn cho rằng mình sẽ an ổn ư?”

“Trước đó đầu ngươi đã rơi rồi. Tiếp theo chính là môn chủ của Hạ Ô Môn.”

“Chẳng lẽ ngươi nghĩ chuyện đó khả thi sao?”

“Đương nhiên có thể!”

Phiêu Nguyệt nói mà không thèm chớp mắt.

Hồng Hữu Tân liền thấy rùng mình.

Bản năng hắn mách bảo, lời Phiêu Nguyệt nói vô cùng chân thành.

‘Tiểu tử này!’

Trước khi đến đây, hắn đã điều tra hành tung của Phiêu Nguyệt. Đương nhiên cũng tra ra Phiêu Nguyệt đã gây ra cuộc hỗn loạn lớn thế nào.

Chỉ vì một người mà cả Thanh Thành và Nga Mi lần lượt mất đi vị trưởng lão và chưởng môn nhân và đứng trước nguy cơ phải phong bế sơn môn, hơn nữa còn có vô số người đã chết hoặc bị thương dưới tay hắn.

Tinh khí của võ lâm Tứ Xuyên đã bị giảm đi đáng kể.

Một cá nhân có thể gây chuyện lớn như thế quả khiến người khác phải kinh ngạc há mồm.

Hồng Hữu Tân thậm chí còn không đoán được cảnh giới võ công của hắn mạnh đến bao nhiêu, tâm kế phải đáng sợ đến mức nào mới làm ra được loại chuyện này. Vậy nên, Hồng Hữu Tân vốn còn bán tín bán nghi.

Thế nhưng, lời đe dọa của Hồng Hữu Tân không hề lay chuyển được Phiêu Nguyệt.

Hắn thật sự không biết nếu muốn lấy mạng Phiêu Nguyệt phải chịu tổn thất lớn đến nhường nào.

Tấn công Phiêu Nguyệt không thành, hậu quả ắt sẽ khó lường.

‘Vấn đề hắn là một tên thích khách.’

Theo những gì hắn biết được cho đến giờ, Phiêu Nguyệt dù sở hữu võ công cao cường nhưng vẫn không ngại ngần ẩn mình lẩn trốn.

Thấy bất lợi sẽ rút lui, âm thầm chờ cơ hội.

Phiêu  Nguyệt có tư duy khác hẳn với những võ giả ngồi trên vị trí cao trên giang hồ hiện tại.

Vậy nên hắn càng khiến người khác khó chịu hơn.

Bởi vì không có cách đối phó với hắn.

‘Hay là bây giờ loại bỏ hắn…?’

Ánh mắt Hồng Hữu Tân lúc này đã hằn đầy sát khí.

Vúuut!

Đột nhiên có thứ gì màu trắng vừa vọt ra từ hông của Phiêu Nguyệt.

Đó chính là U Linh Chủy.

“Khực!”

“Ặc!”

Bên ngoài liên tục phát ra tiếng hét thất thanh.

U Linh Chủy hắn vừa phóng ra lập tức bắn lên mái nhà cắm vào người đám võ giả của Hạ Ô Môn đang ẩn nắp bên trên.

Rầm!

Đám võ giả của Hạ Ô Môn lần lượt rơi xuống như mưa rơi nơi Phiêu Nguyệt và Hồng Hữu Tân đang ngồi.

“Ngươi!”

Hồng Hữu Tân kinh ngạc nhìn Phiêu Nguyệt, hắn vừa định tấn công đáp trả thì…

Đột nhiên cổ Hồng Hữu Tân bị thứ gì đó thít chặt.

Rầm!

Hồng Hữu Tân thậm chí không thể hét lên, mặt hắn đập mạnh xuống mặt bàn.

“Khư ư ư!”

Gương mặt Hồng Hữu Tân gần như biến thành màu đỏ.

Có thứ gì đó vô hình đang siết lấy cổ họng hắn không buông.

Hồng Hữu Tân vội vã vận nội công muốn cắt đứt thứ đang quấn lấy cổ mình. Thế nhưng thứ ấy không hề nhúc nhích dù chỉ một chút.

Sợi tơ đoạt hồn phách - Thu Hồn Ti.

Phiêu Nguyệt dùng Thu Hồn Ti siết chặt lấy cổ Hồng Hữu Tân rồi lên tiếng.

“Trước mặt ta đừng tỏa ra sát khí, ta nhạy cảm lắm đấy.”

“Khư ư! Ta, biết…”

Thu Hồn Ti trên cổ hắn dần nới lỏng hơn đôi chút.

Phải đến lúc đó, Hồng Hữu Tân mới có thể hít thở bình thường. Thế nhưng Phiêu Nguyệt vẫn chưa hoàn toàn thu hồi Thu Hồn Ti.

Phiêu Nguyệt nhìn chằm chằm Hồng Hữu Tân rồi tiếp tục nói.

“Hạ Ô Môn các ngươi duy trì thế nào, sống bằng cách ra sao ta cóc cần biết. Ta không quan tâm, sau này cũng không. Nhưng, cứ lởn vởn làm phiền đến ta thế này ta nhất định sẽ lấy cái mạng môn chủ của các ngươi. Ngươi nghĩ bọn ngươi có thể ngăn được ta sao? Thậm chí có lập đội hộ vệ một trăm, một ngàn người cũng vô dụng cả thôi. Cho dù phải chờ một năm hay mười năm, ta nhất định cũng sẽ tìm ra cơ hội. Lúc các ngươi lơ đễnh ta nhất định sẽ lấy đầu hắn ngay lập tức. Nếu ngươi không tin thì cứ thử mà xem.”

Mồ hôi lập chảy ròng ròng trên đôi gò má Hồng Hữu Tân, rơi thẳng xuống mặt bàn.

Bản năng hắn nói rằng, lời Phiêu Nguyệt thốt ra không phải chỉ là nói miệng giương oai.

Tất cả những võ giả đang ẩn náu trên mái nhà quán trọ này đều là cao thủ thuộc Giám sát Đội. Vậy mà bọn họ không thể đối phó với Phiêu Nguyệt dù chỉ một chiêu, hiện giờ còn đang rên rỉ vì bị phi đao cắm vào người đến nỗi không thể gượng dậy.

Đến lúc này Hồng Hữu Tân mới nhận ra sự thật rằng Phiêu Nguyệt vô cùng mạnh và quá khích hơn nhiều so với hắn nghĩ.

Biết đâu những thông tin khó tin hắn nhận được đều là sự thật.

‘Chỉ vì tỏa ra chút sát khí mà ta phải chịu cảnh này rồi.’

Hồng Hữu Tân dù có chết đi sống lại cũng không hề biết.

Rằng Phiêu Nguyệt hắn đã phải sinh tồn trong môi trường thế nào, vậy nên hắn vô cùng nhạy cảm với sát khí từ người khác.

Đôi đồng tử Hồng Hữu Tử bất giác lay động.

Mặt hắn vẫn còn dính chặt trên bàn.

Tư thế này thật nhục nhã làm sao. Thế nhưng hắn thậm chí không cảm nhận được nỗi ô nhục này. Bởi lẽ trong đầu hắn đang kịch liệt đưa ra những suy tính.

Quyết định thế nào để không gây tổn thất cho Hạ Ô Môn, hơn nữa liệu bản thân hắn có rời khỏi đây bình an vô sự hay không.

‘Bây giờ ta vẫn nên rút lui thì hơn.’

Khí thế của đối phương quá sức hung tàn.

Hắn cảm giác đối phương hệt như một con sói hoang hay một con gấu hung tàn chưa được thuần hóa.

“Khực!”

Đúng lúc đó, Thu Hồn Ti lại siết chặt lấy cổ hắn lần nữa.

“Ngươi đang tính toán gì thế?”

“Khực! Ta, ta không có.”

“Vậy thì mau trả lời đi!”

“Ta, ta đã hiểu rồi. Ta, ta sẽ làm như thế.”

“Dù ta có làm gì, sẽ làm gì cũng đừng để tâm đến ta. Nếu ta biết được các ngươi thu thập bất cứ thông tin nào của ta, mọi chuyện sẽ không kết thúc dễ dàng thế này đâu.”

Xoẹt!

Phiêu Nguyệt liền thu Thu Hồn Ti.

Phải đến lúc đó, Hồng Hữu Tân mới có thể thoát khỏi tư thế đáng xấu hổ kia.

Gương mặt hắn hiện giờ đã đỏ bừng lên, xung quanh cổ vẫn còn nét hằn vô cùng rõ ràng.

Hồng Hữu Tân đưa tay chạm vào vết hằn trên cổ.

Chỉ cần siết sâu hơn một chút có thể đầu hắn đã rơi khỏi cơ thể rồi. Hắn còn lạnh hết cả sống lưng, chưa thể trấn tĩnh lại tâm trí.

Hồng Hữu Tân nhìn Phiêu Nguyệt với ánh mắt giăng đầy tơ máu.

Gương mặt khôi ngô tuấn tú của hắn ta hiện giờ hệt như một ác quỷ.

Cả đời Hồng Hữu Tân chưa từng thấy ai quá khích và tàn nhẫn như thế.

Trước sự ô nhục khó mà diễn tả được, Hồng Hữu Tân siết chặt nắm đấm.

Ngày hôm đó, Hồng Hữu Tân đã gửi một bức thư về tổng đà Hạ Ô Môn.

[Đối tượng - Phiêu Nguyệt

Võ công - Thượng thừa

Mức độ nguy hiểm - Khó nắm bắt

Tính hướng - Dứt khoát, tàn nhẫn

Phán đoán tổng hợp - cần giám sát viễn kiến (遠見) hơn là áp sát.]

 

 


 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương