Võ Đang Kỳ Hiệp
Chapter 101

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

 

 

Chapter 101

 

Phạch phạch!

Đó là chim bồ câu đưa thư.

Nghe nói trong Võ lâm có nhiều chuyện kỳ lạ nhưng mà đây thật sự là một việc rất thần kỳ.

Dù cho có được huấn luyện như thế nào đi chăng nữa thì sao một con vật không ngửi thấy mùi như nó lại có thể tìm vị trí giỏi thế nhỉ.

“Ừm.........”

Kiếm khách tán nhân Đàm Bình Ích gỡ một bức thư ra khỏi chân của bồ câu đưa thư, mặt hắn hơi nhăn lại.

Gần Hành Sơn (衡山), tỉnh Hồ Nam.

Đệ Thất Đội Ất Võ Ban của Long Phụng Quan nhận được nhiệm vụ đi điều tra về một trong những thương đoàn thường qua lại tỉnh Vân Nam.

Họ che giấu thân phận đi điều tra nên không có việc gì đáng lo ngại xảy ra.

Đã đến lúc phải quay trở lại. Giữa lúc đó bồ câu đưa thư bay về.

“Thưa đội trưởng!”

“Vâng!”

Trước tiếng gọi của Đàm Bình Ích, Thanh Sương đang cảnh giác xung quanh liền vội vàng chạy đến

Hắn quả là một kẻ rất đáng tin.

Hình ảnh hắn thể hiện trong 15 ngày qua đã khiến Đàm Bình Ích phải gật gù.

Võ công, khả năng hoạt động nhóm, khả năng phán đoán. Tên này dư điểm đậu.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Quả là một thành viên rất xuất sắc.

Nếu ai đó bảo Đàm Bình Ích chọn ra một “thiên tài” thì hắn nhất định sẽ gọi tên Thanh Sương.

Sự thể hiện của Thanh Sương - một người vô cùng xuất sắc đã xóa tan nỗi lo không biết nên chọn ai làm đội trưởng.

Tất nhiên là các thành viên trong đội cũng đều tán thành và công nhận hắn làm đội trưởng.

Và Thanh Vũ – người được bổ sung thêm.

Giờ bọn họ đã trở thành những võ giả không thể thiếu của Đệ Thất Đội.

Nghe nói cả hai đều học võ công từ Võ Đang Chi Kiếm – người mà họ gọi là sư thúc, nhưng Đàm Bình Ích thật sự rất tò mò.

Nghe nói vị sư thúc ấy đã trở thành Võ Đang Chi Kiếm ở độ tuổi mới đôi mươi, và còn xuất sắc hơn cả Thanh Sương nữa.

Rốt cuộc đó là nhân vật như thế nào?

Giữa lúc đang tò mò về Chân Võ, Đàm Bình Ích liền đẩy bức thư ra cho Thanh Sương.

“Đây là bồ câu đưa thư từ một lão nhân của Cái Bang gửi đến.”

“Người lớn tuổi sao ạ?”

“Ừm. Hiện tại có lệnh di chuyển tới Bạch Gia Trang ở Quế Lâm tại Quảng Tây.”

“Tỉnh Quảng Tây........”

Bạch Gia Trang. Thanh Sương chưa từng nghe đến nơi đó bao giờ.

“Có 3 Lục kết cái của Cái Bang ở tỉnh Hồ Nam đã dẫn các đệ tử trong bang di chuyển đến đó rồi. Vị lão nhân đó của Cái Bang cũng nói là sẽ đến đó.”

Thanh Sương hơi cau mày trước lời của Đàm Bình Ích.

Nếu là Lục Kết cái của Cái Bang thì chẳng phải là cấp trưởng lão luôn rồi hay sao. Bọn họ mà lại di chuyển tới Bạch Gia Trang ư?

“Vậy có nghĩa đây không phải là chuyện nhỏ.”

“Đúng vậy. Có vẻ như chuyện lần này là do sư thúc của ngươi – Chân Võ đạo trưởng đã đặc biệt yêu cầu các vị trưởng lão của Cái Bang.”

“Sao ạ? Ý ngài nói là sư thúc của ta đang ở chỗ đó ư?”

“Ừm. Trong thư có viết như thế.”

“............”

Trước lời nói của Đàm Bình Ích, Thanh Sương đọc kĩ lại bức thư một lần nữa, mặt hắn trở nên rạng rỡ.

Chẳng phải đã không có thông tin gì về sư thúc hơn một tháng qua hay sao?

“Đúng là sư thúc rồi.......Haha.”

“............?”

Tên này cũng biết cười như thế này sao? Chỉ là nghe thấy tin tức về Chân Võ thôi mà.

Đàm Bình Ích lại càng tò mò về Chân Võ hơn nữa.

“Mau xuất phát thôi.”

“Ta biết rồi. Ta sẽ chuẩn bị để xuất phát ngay đây.”

Thanh Sương gật đầu rồi tập hợp các thành viên trong đội lại. Theo chỉ thị của hắn, bọn họ xóa hết dấu vết ở nơi họ ở lại một cách sạch sẽ.

“Thật là muốn gặp hắn một lần. Kẻ được gọi là Chân Võ đạo trưởng ấy.”

***

Gần Nhạc Sơn, tỉnh Tứ Xuyên.

“Hắt xì!”

Chân Võ đang rắc tiêu vào hoành thánh đột nhiên hắt xì.

Ta rắc nhiều tiêu quá rồi sao?

Chân Võ quẹt mũi, nhìn chằm chằm vào món hoành thánh đang bốc hơi.

Mặc dù nước canh trong vắt rất ngon miệng nhưng...

“Đáng lẽ ta nên dẫn Bạch Tiêu theo. Thịt tên đó nướng ngon hơn nhiều.”

Chân Võ nhớ món thịt tuyệt vời hơn bất kỳ sơn hào hải vị nào của Bạch Tiêu, hắn chép miệng.

Chân Võ rời khỏi Quế Lâm, hắn đang hướng về phía tỉnh Tứ Xuyên.

Mục tiêu của hắn là núi Thanh Thành.

Hắn đến để tìm một phần của chân quyết Lưỡng Nghi Tâm Công ở đó.

Và hắn cũng định ghé qua Đường Môn ở Tứ Xuyên một lát.

Thanh kiếm Vô Huyết hắn có được từ Bạch Gia Trang.

Có vẻ như nó chứa đựng một bí mật gì đó, nhưng hắn không thể biết được nó là gì.

Hắn định chờ Dương Tiêu Phong đến rồi hỏi, nhưng hắn đã thay đổi suy nghĩ ngay tắp lự.

Tuyệt đối không thể làm thế

Đây là thứ đồ vật mà những kẻ Dương Tiêu Phong truy lùng đang nhắm đến nên chắc chắn hắn sẽ bắt Chân Võ đưa ra. Nếu Chân Võ không đưa ra không biết chừng hắn sẽ cướp luôn cũng nên.

Thanh tiểu kiếm này là cái giá cho việc giải quyết vấn đề của Bạch Gia Trang. Mặc dù không biết nó ẩn chứa cái gì nhưng cũng không thể để mất nó.

Chân Võ nghe nói thông thường trong những trường hợp như thế này, nếu truyền chân khí vào thì nó sẽ tự động mở hoặc là các bộ phận nhỏ sẽ hoạt động và người ta có thể rút được thanh kiếm ra.

Tất cả chỉ là hão huyền.

Hắn đã thử sử dụng tất cả các phương pháp khác nhau nhưng không có cách nào thành công. Chắc chắn đây chỉ là câu chuyện do những tên viết Quân Hiệp Chí dựng lên trong tưởng tượng.

Trong trường hợp này, việc nhận được sự giúp đỡ của các chuyên gia là tốt nhất, và nếu xét theo trình độ ở Trung Nguyên thì nơi thích hợp nhất chính là Gia Cát Thế Gia.

Dù ai có nói gì đi nữa thì bọn chúng vẫn là đỉnh nhất về trong việc tìm hiểu thứ gì ẩn chứa trong những thanh tiểu kiếm như thế này.

Bởi vì một ngón tay của chúng thôi cũng đã chứa cả ngàn bí thuật rồi.

Nếu là chúng thì không biết chừng chúng có thể tìm thấy cái gì đó.

Nghe nói ở Đường Môn cũng có nơi chỉ tập trung nghiên cứu về những đồ vật như thế này?

Chân Võ nghĩ rằng nếu hắn cho họ biết hắn là Võ Đang Chi Kiếm và yêu cầu giúp đỡ thì dù họ có nghi ngờ đi chăng nữa thì họ nhất định cũng sẽ giúp.

“Đúng vậy, dù sao thì trên đường đi ta cũng ghé qua đó mà, trước tiên cứ ăn cơm đã.”

Uống cả rượu nữa.

“Ở đây tồi tàn quá đi mất? Chẳng hợp với bầu không khí thành thị chút nào.”

Một nữ nhân với đôi má phồng lên và một người nam nhân mặc bộ trang phục bóng bẩy bước vào.

“Haha, Dương tiểu thư. Vốn dĩ những nơi như thế này tay nghề nấu ăn mới là đỉnh nhất đấy.”

“Vậy à? Ta thấy có gì đặc biệt đâu.”

“Hahaha! Xin tiểu thư hãy tin lời ta. Có lẽ ở Tứ Xuyên không có khách điếm nào bì kịp nơi này đâu.”

“Được. Nể mặt Văn công tử, ta sẽ tin lời ngài lần này.”

“Ôi, làm thế nào mà Dương tiểu thư lại có thể vừa xinh đẹp lại vừa nói chuyện hay như thế này cơ chứ. Chúng ta mau vào trong thôi nào.”

Chân Võ không ăn hoành thánh nữa, hắn nhìn chằm chằm vào họ.

Những kẻ này thật là... Có cần phải làm đến mức đấy không.

Chân Võ nhăn mặt và lắc đầu.

“Tiểu thư ngồi xuống đây đi.”

“Vâng, cảm ơn công tử.”

Gã nam nhân rất biết để ý, hắn nhanh chóng kéo ghế ra. Nữ nhân được gọi là Dương tiểu thư cố tỏ vẻ xinh đẹp rồi đi lại gần cái ghế. Mà thế quái nào chỗ đó lại ngay bên cạnh Chân Võ.

Họa vô đơn chí sao lúc nàng ta lướt qua lại va nhẹ vào cạnh bàn.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Ôi trời, tiểu nữ vô ý quá, xin lỗi ngài.”

“..........”

Trước dáng vẻ nghiêng đầu cười mỉm của nàng ta, mặt Chân Võ đanh lại.

Đã biết vô ý rồi thì ngay từ đầu phải tránh cho xa ra chứ.

“Tấm lòng của Dương tiểu thư thật là đẹp.”

Có mỗi lòng ả đẹp thôi.

“Nhưng mà, vị công tử kia trông thật là lạnh lùng quá. Ta bắt chuyện với ngài ấy mà mặt ngài ấy cứ cau lại.”

“Chuyện đó.....có lẽ hắn thảng thốt vì Dương tiểu thư quá xinh đẹp chăng?”

Đúng là ta thảng thốt thật đấy.

Ngươi làm ơn soi gương giùm ta cái!

Chân Võ không muốn nghe nhưng tiếng xì xào của họ cứ truyền đến tai.

Ngồi nghe cuộc trò chuyện giữa hai người, đột nhiên Chân Võ thấy hết cả muốn ăn.

“Mà giao kèo lần này có vẻ rất thuận lợi.”

“Đúng là như vậy. Chẳng phải nhờ có vậy mà ta mới có vinh hạnh được mời Dương tiểu thư dùng bữa như thế này sao?”

“Ôi, công tử cũng thật là.”

Nhìn dáng vẻ ngại ngùng của nàng ta mà ngón tay Chân Võ run rẩy đến mức làm rớt luôn cái thìa.

A, thật là, dù có lừa bịp như thế nào thì cũng đừng làm cái vẻ khó coi ấy chứ.

Thế nhưng có vẻ như cả hai người đều có ý với nhau. Tên công tử kia thì chắc chắn đang trêu hoa ghẹo nguyệt nữ nhân nọ, còn nữ nhân nọ cũng không hề tỏ vẻ chán ghét.

Trông ngoại hình của tên công tử đó cứ như con dế vậy. Nhưng đánh giá một con người chỉ bằng ngoại hình của họ là sai.

Nhưng mà dù sao có lẽ cũng không phải như vậy.

Mặc dù chuyện nam nữ tương duyệt chi từ (男女相悅之詞) là vấn đề của hai người nhưng chẳng phải thể hiện tình cảm quá mức cũng là một tội ác hay sao? Không nghĩ đến người nhìn xung quanh sẽ nổi da gà à?

Nếu muốn thì hãy thể hiện lúc chỉ có 2 người thôi. Ở mấy cái chỗ vắng vẻ người ta không để ý đến như là nhà kho hay đồng lúa ấy.

“Nhưng mà y phục của tiểu thư trông đặc biệt thật đấy, biết vậy ta cũng đã y phục tơ lụa để xứng với tiểu thư rồi.”

“Ôi, không sao đâu. Như thế này là đã quá đủ rồi?”

“Vậy sao?”

“Tất nhiên rồi. Nhờ diện mạo của Văn công tử mà y phục cũng........ôi, xem ta nói gì kìa.”

Nữ nhân được gọi là Dương tiểu thư kia lấy hai tay che khuôn mặt đỏ bừng, còn gã tên là Văn công tử thì nghiêng đầu nhìn.

Chân Võ lặng lẽ nắm lấy thanh kiếm.

Ôi, ta có nên giết cả hai đứa này không nhỉ?

Có nên cho chúng một chém không đây?

“Mà ta nghe nói võ công của Văn công tử đã có tiến triển rất lớn đúng không?”

Chân Võ đã nắm rồi lại thả kiếm mấy lần, lúc hắn đang lặp đi lặp lại hành động đó thì lời nói đến trong mơ cũng không tưởng tượng nổi của Dương tiểu thư bật ra, Văn công tử xấu hổ xua tay.

“Đó chỉ là một thành tựu nhỏ thôi. Vả lại nếu không nhờ sư tôn lão nhân gia người thì đến mơ ta cũng không dám mơ đến việc như vậy.”

“Ôi, sao ngài lại khiêm tốn thế. Mới đó mà tin đồn đã lan ra khắp Tứ Xuyên rồi? Người ta nói có một Tiềm Long đã được sinh ra ở Vĩnh An tiêu cục.”

“Tiềm Long gì chứ. Ta chỉ là......”

Văn công tử đột nhiên nhìn chằm chằm Dương tiểu thư với vẻ mặt thổn thức.

“Chỉ cần có đủ sức mạnh đủ để bảo vệ Dương tiểu thư là được rồi.”

“Ôi!”

Không biết có phải Dương tiểu thư xấu hổ không, cổ của nàng cứ lúc la lúc lắc.

Chết tiệt, giờ thì ta bỏ cuộc rồi đấy. Chắc ta phải đi ra ngoài thôi.

Chỉ cần thấy dáng vẻ nhìn nữ nhân của con dế kia cũng đủ khiến ta muốn tẩu hỏa nhập ma.

Chân Võ không đụng đến món hoành thánh nguội ngắt nữa. Hắn đứng dậy.

“Ơ ai kia? Chẳng phải là Văn Thái Tịch đây sao?”

“...........”

Lại thêm một gã kéo thêm một đám đến và phun ra những câu thoại nhàm chán.

Cái tình huống này chẳng phải là quá lỗi thời rồi hay sao?

Sự xuất hiện của một đám đông xì xầm ganh tị về tình cảm của cặp đôi nam nữ đó.

Rồi gã nam nhân sẽ mắng mỏ đám đông đang đùa cợt nàng thơ của hắn ta vài câu rồi lại quay lại với nàng ta.....

Nhưng nhân vật chính của kịch bản trên chẳng phải đa số đều là nam thanh nữ tú sao?

Chứ có phải mấy con dế đâu?

Mà ngược lại, tên ác nhân xuất hiện như một kẻ phá đám đang trợn mắt kia trông còn anh tuấn hơn nhiều.

Khoan đã.....thật sự là anh tuấn phong độ lắm đấy?

Cái gã đóng vai ác nhân kia phong độ quá thể.

Khuôn mặt nhẵn nhụi, vẻ đẹp thanh tú, đôi mắt đẹp tựa hồ nước. Thậm chí cả khi đang trợn lên thì đôi mắt của hắn vẫn rất long lanh.

“Các hạ là Mạc Thanh của Cửu Long Phái à?”

Văn công tử đanh mặt lại rồi đứng dậy.

Ôi chao, sao đột nhiên lại gặp Tà Phái vậy?

“Dương tiểu thư, tiểu thư từ chối tình cảm của ta chỉ để gặp gỡ tên này thôi sao?”

Hửm? Sao cơ? Không lẽ hắn ngỏ lời yêu với con nhỏ kia sao?

Tại sao? Ngươi thì thiếu cái gì cơ chứ?

Chân Võ vốn định rời khỏi khách điếm, hắn trợn mắt nhìn những sự việc bất ngờ xảy ra trước mắt rồi quyết định lại ngồi xuống.

Thú vị thật. Đúng là không có gì kịch tính bằng.

“Việc này không khiến công tử phải quan tâm.”

Nhìn thấy Dương tiểu thư mở to mắt nhìn mình chằm chằm, Mạc Thanh cau mày.

“Không khiến ta phải bận tâm ư? Ta đã đi đến những khu phố thị xa xôi để chọn quà tặng nàng, để gặp được nàng ta đã cố gắng đến tận chỗ này – địa phận của Đường Môn. Nàng phải là của ta chứ không phải Văn Thái Tịch!”

“Xin công tử thứ lỗi.”

Dương tiểu thư nhắm mắt và lắc đầu.

“Xin lỗi ư? Không lẽ hai người....mới đó mà đã?”

Trước lời từ chối của Dương tiểu thư, Mạc Thanh ngồi phịch xuống, bầu trời như sụp đổ.

Này! Nói cái gì vậy, ả ta mới là người đáng tiếc đấy.

Mắc gì ngươi lại thất vọng. Nhìn gương mặt của ngươi đi? Mắt mũi miệng, cái gì cũng đẹp! Ngươi phải giữ giá chứ!

Chân Võ thầm cổ vũ Mạc Thanh trong lòng.

Câu chuyện quá sức vớ vẩn nhưng mà càng lớn tuổi thì càng thấy bị thu hút.

Cảm xúc tự động dâng lên.............

Thế nhưng Mạc Thanh đột nhiên trợn mắt và đứng dậy.

“Ta tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc đâu. Dù cho có phải quyết đấu một trận sinh tử với Hùng Thiên tiêu cục đi nữa thì ta tuyệt đối cũng không bỏ cuộc.”

Mạc Thanh tỏa ra sát khí và nhìn hai người kia chằm chằm, thủ hạ của hắn bắt đầu khí thế bừng bừng vây quanh Văn công tử và Dương tiểu thư.

Phải làm đến mức đó luôn hả.

Nhìn cục diện không tưởng đang diễn ra trước mắt, Chân Võ càng ngày càng thấy hứng thú.

Thật là, bên cạnh mà có miếng bò khô hay ít bánh kẹo thì hay biết mấy.

“Mạc Thanh, đừng có hối hận đấy. Ngươi sẽ phải đổ máu.”

Văn Thái Tịch đẩy người yêu ra đằng sau, che chắn lại rồi cầm lấy kiếm.

“Hối hận? Hừm, tất cả là tại ngươi. Việc này xảy ra là tại vì ngươi.”

Mạc Thanh và thủ hạ của hắn đi lướt qua Chân Võ rồi bao vây Văn công tử.

Tình huống vừa trở nên gay cấn hơn thì mấy vị khách trong khách điếm sợ bị thương nên bỏ chạy ra ngoài hết.

Số còn lại chỉ có phe Mạc Thanh, Văn Thái Tịch, nữ nhân gọi là Dương tiểu thư, và Chân Võ đang đứng nhìn với vẻ mặt phấn khích.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Dương tiểu thư. Nàng đừng lo. Ta nhất định sẽ bảo vệ nàng.”

“Vâng.........!”

Hắn đã dự đoán được đại khái tình huống này nhưng không nghĩ rằng thủ hạ của Mạc Thanh sẽ bao vây hắn.

“Bay đâu, xông lên!”

Cùng với tiếng hô của Mạc Thanh là tiếng vũ khí va vào nhau kịch liệt.

Hừm, đúng rồi. Nếu là cỡ này thì phải đứng xem lâu lâu đây.

Chuyện này cũng khá là thú vị đấy.

Kết quả thì sao? Vớ vẩn. Nhìn số lượng là đã đủ hiểu rồi.

Chuyện Văn Thái Tịch đột nhiên tung ra một thứ võ công hắn che giấu bao lâu nay rồi giành chiến thắng là chuyện chỉ có thể xảy ra trong tiểu thuyết mà thôi.

Chỉ cảm nhận đại khái thôi cũng đủ thấy Văn Thái Tịch yếu hơn rồi. Trong trường hợp này, kẻ đóng vai ác là Mạc Thanh chắc chắn sẽ giành chiến thắng.

Chân Võ lắc lắc đầu tiếc rẻ, hắn cầm lấy bình rượu định đứng dậy.

Cạch.

Ơ?

Ai đó đã lấy chai rượu trước khi tay của Chân Võ kịp chạm vào và bước đi lảo đảo về phía Mạc Thanh.

Ánh mắt ấy à?

Một nữ nhân buộc tóc phía sau và đeo đồ trang sức như những vòng ngọc giữa đám tóc dài rũ xuống.

Nữ nhân nâng ngược bình rượu và uống cạn nó.

Bước đi của nàng ta cũng rất khá.

Nàng ta di chuyển nhẹ nhàng uyển chuyển như một con mèo, đến mức nàng lại gần lúc nào cũng không biết. Ơ, nhưng không lẽ?

Bốp!

Với một âm thanh vỡ nhẹ, các mảnh vỡ bình rượu văng ra khắp nơi.

“Bọn khốn các ngươi nghĩ đây là đâu mà dám vung kiếm đánh nhau hả!”

Nữ nhân nọ đánh vào sau đầu của Mạc Thanh không thương tiếc và phun ra câu chửi thề thô kệch.

Gì nữa đây?

 

 

 

[Để hưởng ứng ngày Tết Thiếu Nhi ⅙, BQT VlogNovel xin được tri ân các khách hàng là thiếu nhi, bố mẹ thiếu nhi, ông bà chú bác anh em bạn dì thiếu nhi, thậm chí cả những người đã từng là thiếu nhi,.. bằng cách khuyến mãi 20% giá trị mỗi lần nạp cho tới hết ngày 2/6!]

 

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương