Võ Đang Kỳ Hiệp
Chapter 114

 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

 

 

 CHAP 114

 

Những người xuất hiện ở hiện trường lúc này không chỉ có các đệ tử Đường Môn.

Mà cả những đệ tử phái Thanh Thành cũng có mặt ngay sau khi họ phát hiện ra pháo hiệu được phát xung quanh núi.

“Rốt cuộc là sao?”

Khác với những đệ tử Đường Môn đã quen với tình huống này, các đạo sĩ Thanh Thành ai nấy đều há hốc miệng với vẻ mặt ngơ ngác.

Khách điếm đổ nát này cũng là nơi quen thuộc mà bọn họ nhất định sẽ ghé vào đó những khi xuống núi.

Nhưng khung cảnh xung quanh lúc này thật giống như địa ngục đạo chưa từng thấy bao giờ.

Những mảnh thân người mắc ở khắp nơi trên cây, máu thấm vào nền đất khiến cho người nhìn phải nhăn mặt.

Khu rừng bị nghiền nát và nổ tung bởi cang khí của Chân Võ giờ đây mất đi vẻ thanh lương vốn có và biến thành một khu đất trống tiêu điều.

“Chân Võ đạo trưởng có thể giải thích giúp ta tình hình hiện tại không?”

Tử Kính trưởng lão đồng thời là Các Chủ Lục Vân Các dẫn theo các đệ tử Thanh Thành tiến lại chỗ Chân Võ với vẻ mặt nặng nề.

“Đệ tử đang định ra ngoài hóng gió một lát cùng nữ nhi Đường Môn thì đám người này tới công kích bọn ta.”

“Đám người này là ai, ngươi có biết không?”

“Đệ tử cũng không rõ. Chúng che mặt không rõ lai lịch và lộ ra dáng vẻ của sát thủ.”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Ừm.”

Trước câu trả lời của Chân Võ, nét mặt Tử Kính trở nên căng thẳng.

Chân Võ đã nhận được Thanh Ngọc Bội từ Chưởng môn nhân nên hắn có thể tự do ra vào phạm vi phái Thanh Thành, về điểm này thì ta không thể phân định rạch ròi.

Tuy nhiên ta không thể giả vờ như không biết trước việc đã có một cuộc huyết chiến đến mức này trong phạm vi phái Thanh Thành và Chân Võ lại có can dự đến chuyện này.

Hơn nữa là các đệ tử Đường Môn vốn đã rút quân khỏi Thanh Thành sau khi gây xung đột, lúc này họ lại đang cùng có mặt ở đây.

Không phải là nơi nào khác mà lại ở núi Thanh Thành này.

Cho dù bọn họ có lớn mạnh trên đại đa số lãnh thổ Tứ Xuyên chăng nữa thì việc họ lần nữa tự ý đặt chân vào phạm vi phái Thanh Thành là điều khiến ta không vừa ý chút nào.

Nếu họ cứ tiếp tục như vậy thì cả những người liên quan đến họ cũng sẽ không vừa mắt chúng ta.

“Ngươi đã dẫn các đệ tử Đường Môn tới đây à?”

“Không phải ạ.”

“Nếu vậy thì làm sao những người này biết mà tới đây?”

Trước nộ khí phảng phất trong lời nói của Tử Kính, sự bực mình chợt lóe rõ trong đồng tử của Chân Võ rồi ngay lập tức vụt tắt.

Vì đám danh môn chính phái cứ thế này nên mới trở thành vấn đề.

Kết luận không phải quá rõ ràng rồi sao?

Trong những cổ ngạn nổi tiếng của Phật giáo có câu thế này: Thiện giả bất lai, lai giả bất thiện!

Có nghĩa là: Kẻ tốt thì không đến, Kẻ đến lại chẳng tốt lành gì.

Trong Đạo gia cũng răn dạy điều tương tự, họ có câu: Thiện giả bất biện, biện giả bất thiện hay Tín ngôn bất mỹ, mỹ ngôn bất tính.

Có nghĩa là, không có sự tử tế nào là không có mục đích, và kẻ nói lời hoa mỹ không phải là kẻ tốt.

Lũ khốn bịt mặt rồi đi loanh quanh ở núi Thanh Thành là bọn người tốt chắc?

Chắc chắn những kẻ này là kẻ thù chung của cả Thanh Thành và Đường Môn.

Nhưng so với chuyện đó, thì những kẻ này đang làm Đường Môn bực mình vì chúng đã xâm phạm vào lãnh thổ của họ.

Một thực tế mà chỉ cần nhìn vào là biết ngay.

Không phải là nếu hai thế lực đặt vụ việc này vào chính giữa và chia thành hai phe đối đầu nhau thì chẳng được cái gì cả sao?

Cứ cho là Đường Môn họ như thế đi thì bọn đạo sĩ lấy lối sống không vụ lợi làm chân lý như các ngươi rốt cuộc tại sao lại có tham vọng về lãnh thổ như thế này.

“Tử Kính trưởng lão”

“Ngươi nói đi.”

Nhận thấy bầu khí không ổn, Đường Thế Linh đã đứng ra trước cả các trưởng lão Đường Môn và nhẹ nhàng chào hỏi. Lúc này Tử Kính đáp lời một cách cọc cằn và thái độ không hài lòng hiện rõ trong mắt ông ta.

“Mặc dù là thời khắc nguy hiểm nhưng các đệ tử của bổn môn lại tự ý can thiệp mà chưa có sự cho phép gây náo động Sơn Thiên của quý phái, cho phép tiểu nữ dâng lời tạ lỗi.”

“……”

“Vì bọn họ sợ tiểu nữ gặp nguy hiểm nên đã đến đây, nhưng giờ tình hình đã ổn thỏa nên nếu ngài muốn thì chúng ta sẽ rút quân về.”

Trước dáng vẻ lễ phép của Đường Thế Linh khi tinh ý xen vào giải quyết tình hình, Chân Võ nhìn chằm chằm nàng ta với vẻ mặt bất ngờ.

Cứ tưởng chỉ là một nha đầu điên khùng, nhưng con nhỏ này cũng khá đấy. Cả lúc bắt được chuột bằng chân sau cũng đáng ngạc nhiên và bây giờ còn biết nắm bắt tình hình nữa.

Nhờ vậy mà khí sắc trên mặt của Tử Kính cũng vơi đi phần nào.

Nhưng bấy nhiêu là chưa đủ để ứng phó với tình huống khó chịu này.

Hành động của Đường Thế Linh gần với việc vượt quá quyền hạn.

Cho dù có là ái nữ của Môn Chủ Đường Môn đi chăng nữa thì trong tình huống mà các trưởng lão Đường Môn đang có mặt ở đó, việc Đường Thế Linh tự ý đưa ra quyết định liên quan tới đường đi nước bước của các đệ tử mà chưa hội ý với họ là chuyện không phải phép.

Nhờ lời nói của Đường Thế Linh mà bầu khí của Thanh Thành đã tốt lên hẳn nhưng ngược lại không phải trên khuôn mặt của các trưởng lão và đệ tử Đường Môn đang lộ rõ khí sắc không hài lòng đó sao?

Cũng phải, có ai lại muốn cúi đầu đâu chứ?

Cái lũ tự cao tự đại. Cả hai đều là những đệ tử của cự phái tiêu biểu tại Tứ Xuyên, là những kẻ cứng đầu tiêu biểu của Trung Nguyên.

Đường Thế Linh dù đã đưa ra phán đoán đúng đắn trong tích tắc bằng mưu trí, nhưng vẫn còn thiếu kinh nghiệm.

Đúng là phải cho chúng thấy năng lực ứng phó hoàn hảo của gừng già như ta thôi.

Phải chiều lòng tên này rồi chiều lòng tên kia nữa, có như vậy thì Chân Võ ta mới thoải mái được.

Chân Võ kéo Đường Thế Linh lùi về bên cạnh, rồi thì thầm với Tử Kính một cách kín kẽ.

“Tử Kính sư thúc.”

“Hả?”

Bọn chúng cực kỳ thích danh phận “sư thúc” này.

Không phải sắc mặt hắn đã nhanh chóng tốt lên hay sao?

Mặc dù nét mặt hắn vốn dĩ đã tốt lên hơn sau khi Đường Thế Linh hạ mình lúc nãy.

“Dù đây là lãnh địa của Thanh Thành nhưng chuyện này cũng đã trở thành vấn đề đối với toàn thể Tứ Xuyên rồi.”

“……?”

“Mặc dù Đường Môn đã tự ý vào núi Thanh Thành nhưng chắc chắn những kẻ công kích lần này là bọn đã từng gây ra ác duyên với Đường Môn, nên nếu Đường Môn họ dễ dàng rút lui như vậy thì sẽ khó lòng cho họ.”

“Ừm.”

“Đường Môn hay Thanh Thành cũng đều muốn thể hiện lòng tự tôn như nhau. Vậy thà rằng Thanh Thành cho thấy sự rộng lượng của đạo gia chúng ta thì thế nào?”

“Thể hiện sự rộng lượng sao?”

“Vâng. Dù gì thì Đường Môn cũng giỏi trong việc điều tra đám người này mà?”

“Thì đúng là vậy. Nhưng đây là vấn đề xảy ra ở núi Thanh Thành……”

“Chỉ cần việc điều tra của họ được tiến hành với sự tham gia của Thanh Thành là được.”

“Tham gia sao?”

“Vâng. Nếu Thanh Thành nhẹ nhàng tán dương sự ưu tú của Đường Môn trong việc điều tra lần này hòng giúp họ xây dựng lòng tự tôn, rồi qua đó cho thấy sự rộng lượng của đạo môn Thanh Thành, đồng thời tham gia giám sát việc điều tra của Đường Môn thì chuyện này không phải sẽ giữ được thể diện cho Thanh Thành sao?”

“Hừm.”

Nghe thì thấy đúng là vậy thật.

Nhận báo cáo điều tra từ một Đường Môn có lòng tự tôn cao ngút trời ư?

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Cũng không tệ.

Hơn nữa, cụm từ ‘sự rộng lượng của đạo sĩ Thanh Thành’ mà Chân Võ vừa nói nghe thật là êm tai.

“Hoho, Võ Đang Chi Kiếm quả thật là sâu sắc.”

“Sư thúc quá khen rồi. Đệ tử đều là nghĩ cho Thanh Thành thôi.”

“Vậy nhỉ? Hahaha.”

Ổn thỏa rồi.

Ta tán dương bọn chúng thế này thì có kẻ nào không thích được chứ?

Hắn đã đổi luôn cách xưng hô từ Chân Võ đạo trưởng thành Võ Đang Chi Kiếm.

Tử Kính không biết đã nghe được gì mà sau khi cùng Chân Võ thì thầm to nhỏ thì hắn liền bật cười và tiến lại phía Đường Thế Linh. Đường Thế Linh thấy vậy liền trưng ra vẻ mặt ngờ vực.

“Này.”

“Vâng, Tử Kính đạo trưởng.”

“Người chịu trách nhiệm bên phía Đường Môn là ai vậy?”

“Sao ngài hỏi cái đó?”

“Gọi người đó giúp ta.”

Trước lời của Tử Kính, Đường Thế Linh liếc nhìn Chân Võ rồi đi lại dẫn trưởng lão Đường Thủ Quang của Đường Môn lại chỗ Tử Kính.

“Ta là Đường Thủ Quang Đường Môn.”

“Ta là Tử Kính Thanh Thành. Được diện kiến Lục Huyết Hổ Trảo Thủ (綠血虎爪手) quả là vinh hạnh.”

Tự Kính vừa cười vừa cất lời trước khiến Đường Thủ Quang cảm thấy bị cướp đi thế tiên thủ, hắn chào đáp lại với vẻ bực dọc.

“Ta được diện kiến Các Chủ Lục Vân Các của Thanh Thành cũng là……”

“Đầu tiên ta muốn cảm ơn việc Đường Môn đã tìm tới để tiêu diệt bọn bất nghĩa gây náo động Thanh Thành.”

“……Hm, Bọn ta đã có lỗi vì tự ý xông vào đây.”

“Haha, sao lại xin lỗi. Có thể đám người này có quan hệ với đám người mà Đường Môn đã truy đuổi thời gian dài mà không bắt được cũng không chừng.”

“……”

Truy đuổi một thời gian dài mà không bắt được sao?

Đường Thủ Quang hơi nhăn mặt.

“Trấn áp bọn chúng là chuyện dễ như trở bàn tay đối với Thanh Thành nhưng đạo môn chúng ta lại thiếu năng lực để điều tra lai lịch của bọn bất nghĩa này. Vì vậy ta muốn đề nghị sự giúp đỡ của Đường Môn trong việc điều tra chúng, trưởng lão thấy thế nào?”

“……”

Có gì đó rất mập mờ.

Hắn ta nói rằng Thanh Thành có thể dễ dàng bắt được bọn mà Đường Môn không thể bắt được nhằm thể hiện lòng tự tôn của Thanh Thành, song lại đề cao năng lực điều tra của Đường Môn và nhờ giúp đỡ.

Nhưng sao hắn ta nói cứ như thể bọn hắn là người xử lý đám người này trong khi Chân Võ và Đường Thế Linh mới là người có công chứ..

Mặc dù lời hắn ta đã nói khiến ta có thể nổi giận nhưng tình thế hiện tại cũng đã đưa bọn ta đi quá xa rồi.

Dù gì thì đây cũng là núi Thanh Thành mà?

Nhìn một cách tổng thể thì hắn đã tán dương Đường Môn và lùi lại một bước, vậy thì Đường Thủ Quang cũng chỉ có cách duy nhất là lùi một bước.

“Làm sao mà trưởng lão lại muốn Đường Môn ta giúp?”

“Thanh Thành muốn Đường Môn đảm nhận giúp việc điều tra lần này.”

“……Vâng?”

Gì chứ, đó là chuyện mà một trưởng lão có thể tùy ý ra quyết định hay sao?”

“Thay vào đó thì vì đây là chuyện xảy ra ở Thanh Thành nên bọn ta không thể vờ như không biết, nên phía Đường Môn hãy để Thanh Thành tham gia vào quá trình điều tra.”

Tham gia.

Cũng không phải là điều kiện tồi.

Chỉ tham gia thôi sao?

“Nếu Đường Môn đồng ý giúp đỡ thì ta sẽ xin phép Chưởng môn nhân để Đường Môn được tùy ý đi lại ở núi Thanh Thành cho đến khi giải quyết xong việc lần này.”

Lại thêm một điều kiện không tồi nữa.

Mặc dù Đường Vệ đã có lệnh là không cần xin phép Thanh Thành trong vụ này, nhưng phía các trưởng lão lại đang lo ngại chuyện đụng độ với Thanh Thành.

Nhưng giờ đã có được sự cho phép của Thanh Thành rồi thì nỗi lo đụng chuyện với họ cũng biến mất, và còn có thể điều tra mọi nơi ở Thanh Thành theo lệnh Đường Vệ đồng thời giữ được thể diện cho Đường Môn nữa.

“Không biết là phía ngài có thể gửi một bức mật thư cho cả phái Nga Mi được không?”

“Chuyện đó ta sẽ chịu trách nhiệm báo với Chưởng môn nhân và nhận lệnh.”

Gương mặt của Đường Thủ Quang trở nên rạng rỡ trước lời của Tử Kính.

Núi Thanh Thành và Núi Nga Mi.

Vậy không phải là chúng ta đã được quyền điều tra tất cả những nơi này mà không sợ xung đột hay sao?

“Cảm ơn sự giúp đỡ của ngài Các Chủ Lục Vân Các.”

“Ngài không cần phải cảm ơn. Ngược lại Thanh Thành phải cảm ơn Đường Môn vì có thể diệt tận gốc bọn bất nghĩa nhờ sự giúp đỡ của chư vị mới đúng.”

Cuộc hội ý giữa Các Chủ Lục Vân Các và trưởng lão Đường Thủ Quang đã kết thúc thuận lợi mà không xảy ra một xung đột nào như đã lo lắng.

Thật là một quang cảnh đẹp đẽ biết bao nhiêu.

Vui vẻ xin lỗi lẫn nhau rồi trò chuyện như vậy mới thật yên bình làm sao.

Dĩ nhiên nếu là Chân Võ của quá khứ thì sao?

Trước tiên Chân Võ sẽ dọn dẹp sạch sành sanh cả Thanh Thành lẫn Đường Môn rồi bắt đầu điều tra theo ý mình.

Nói chung là chuyện đã ổn thỏa rồi.

Chân Võ cũng không cần cố sức điều tra kẻ đứng sau của đám người che mặt nữa.

Đã giết những kẻ cần giết và đã đánh những kẻ cần đánh thế là được.

Điều quan trọng lúc này là cái lỗ ở trong Bạch Vân Các.

Không biết chừng một phần của Lưỡng Nghi Tâm Công đang được lưu giữ ở đó.

“Tử Kính sư thúc.”

“Hửm.”

“Vậy bây giờ chúng ta có thể đi lên Sơn Môn rồi phải không?”

“Dĩ nhiên rồi? Cùng đi nào. Vì ta cần phải báo cáo với Chưởng môn nhân về sự việc lần này.”

“Vâng. Sư thúc.”

“Haha, cái người này thật là. Hahaha!”

Tử Kính cười ha hả không dứt.

“Đường tiểu thư cũng cùng đi lên phải không?”

Từ lúc nào mà hắn gọi ta là Đường tiểu thư vậy.

Mới vừa nãy hắn còn hung tợn như muốn ăn thịt Đường Môn cơ mà.

“Vâng. Cây kim đi thì dĩ nhiên sợi chỉ phải đi theo chứ.”

“Kim? Chỉ?”

Tử Kính lắc lắc đầu khó hiểu trước lời của Đường Thế Linh, Chân Võ thở dài rồi nhanh chóng cất lời.

“Sư thúc đừng quan tâm mà hãy nhanh đi lên đi. Chắc Chưởng môn nhân cũng đang muốn nghe xem là đã có chuyện gì xảy ra đấy.”

“A, chắc là vậy rồi.”

Biết được rằng nếu như để yên thì những câu nói nhảm của Đường Thế Linh sẽ không có hồi kết, Chân Võ liền ra tay ngăn chặn trước và hối thúc Tử Kính hồi sơn. Thế là Tử Kính liền lệnh cho các đệ tử nhất thế đi cùng đến giúp đỡ Đường Môn rồi ông ta tiến về núi Thanh Thành.

 

***

“Hừmm”

Rõ ràng là đang dang dở giấc ngủ đêm nhưng tâm trạng Tử Hoàn lúc này lại vô cùng tốt.

Tử Hoàn được thuật lại là Chân Võ đã giúp bắt được bọn bất nghĩa mà Đường Môn không thể bắt được.

Đây là chuyện vui mừng không kể siết. Chân Võ là đệ tử Võ Đang nhưng lại gọi các trưởng lão của Thanh Thành là sư thúc thì đây chẳng phải là cái duyên sao?

Đúng vậy. Vì Võ Đang đang đi trên con đường đạo môn giống với Thanh Thành nên Chân Võ bắt được chúng thì cũng giống như Thanh Thành bắt được thôi.

Hơn nữa, theo như lời Tử Kính thì Thanh Thành còn thể hiện được lòng tự tôn trước Đường Môn nữa.

Và còn cả tham gia vào việc điều tra của họ để giám sát nữa, làm gì có một cái kết có hậu hơn thế này nữa?

“Các Chủ Lục Vân Các đã phán đoán rất tốt.”

“Xin lỗi Chưởng môn vì ta đã ra quyết định mà chưa có sự cho phép của người.”

“Hoho, cái người này. Không đâu. Trưởng lão cũng là vị trí đại diện cho môn phái mà. Các ngươi là người nắm rõ nhất tình hình lúc đó. Ngươi đã làm tốt chuyện nên làm. Các sư thúc mà nghe được tin này cũng sẽ có lời khen cho ngươi thôi.”

Ngay khi Tử Hoàn vừa khen ngợi công lao của Tử Kính rồi nở nụ cười hài lòng thì,

“Thật ra tất cả chuyện này đều là ý kiến của Võ Đang Chi Kiếm ạ.”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Hô ô? Vậy sao?”

“Vâng. Hắn là người đứng đắn thì không phải bàn cãi. Còn là một đạo nhân ngay cả suy nghĩ cũng sâu sắc nữa.”

“Hoho.”

Trước lời của Tử Kính, Tử Hoàn nở nụ cười nhìn Chân Võ đang ngồi đó.

“Vậy là Thanh Thành chúng ta đã nhận sự giúp đỡ từ đạo trưởng rồi.”

“Không đâu ạ. Võ Đang và Thanh Thành là huynh đệ một nhà thì làm sao đệ tử có thể vờ như không biết được.”

“À, đúng nhỉ. Đúng rồi.”

Sự thân thiện tỏa ra tràn đầy nơi chỗ ngồi của vị Chưởng môn nhân phái Thanh Thành.

Nhưng tà thuyết vẫn còn dài.

Chỉ để có thể nói một lời mà Chân Võ đã chịu đựng ngồi đó dù đôi chân đang tê buốt.

Và bây giờ là lúc bắt đầu.

“Chưởng môn nhân.”

“Hửm? Ngươi nói đi.”

“Không biết là, đệ tử có thể nhờ cậy ngài một chuyện được không?”

“Nhờ cậy ư?”

“Vâng.”

“Nếu không phải là chuyện quá khó thì ngươi cứ nói đi. Có lời nhờ cậy nào mà ta không thể lắng nghe sao?”

“Chuyện này không khó, liệu đệ tử có thể tới chỗ Bạch Vân Các lần nữa được không?”

“……”

Tử Hoàn và dĩ nhiên là cả Tử Kính đều bày ra vẻ mặt ngờ vực trước lời thỉnh cầu của Chân Võ.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương