Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

 

 

Chapter 96

 

Sao hắn cứ tìm kẻ đã bỏ trốn ấy nhỉ?

“Chuyện, chuyện đó.”

“Ta giết ngươi nhé?”

Chân Võ nói một cách lạnh lùng.

“Hình, hình như hắn đã bỏ trốn rồi ạ.”

Bỏ trốn? Bọn chúng đâu phải là những kẻ như vậy?

Chân Võ cau mày rồi ngồi thụp xuống trước mặt Lão Doanh Toản.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Ngươi lại đang nói nhăng nói cuội gì đấy nữa hả?”

Chân Võ nhìn hắn chằm chằm và dứ dứ nắm đấm, Lão Doanh Toản mặt mày trắng bệch, lắp bắp nói:

“Thật, thật đấy ạ! Xin đại nhân hãy tin tiểu nhân!”

Đúng là oan ức quá đi mất. Nói nhăng nói cuội ư, giờ ta còn đang sợ tới mức sắp tè cả ra quần, mắc mớ gì ta lại phải bao che cho một kẻ đã chạy trốn cơ chứ?

“Chúng tiểu nhân thực sự không có quan hệ gì với tên khốn đó đâu ạ. Xin ngài hãy tin chúng tiểu nhân, thưa đại nhân.”

“Thật là nhạt nhẽo. Vậy tại sao ngươi lại ở cùng với một kẻ mà ngươi không có quan hệ gì? Sao ngươi cứ khiến ta càng ngày càng không muốn tha thứ cho ngươi vậy?”

Trước sát khí ngày càng nồng đậm trong ánh mắt của Chân Võ, Lão Doanh Toản chỉ muốn khóc.

Đây là sự thật nhưng tên quái vật trước mặt lại không chịu tin hắn, hắn không biết phải nói như thế nào nữa.

Dù sao thì hắn cũng không có ý định bảo vệ những tên kia. Lão Doanh Toản vừa run rẩy vừa hết đem hết tất cả những gì hắn biết ra giải thích cho Chân Võ.

Từ lúc Mộc Nhân Kiếm tìm đến hắn, cho đến đề nghị của Mộc Nhân Kiếm và tất cả những gì hắn biết về Mộc Nhân Kiếm nữa.

“Kiếm ư?”

“Vâng. Hắn nói rằng hắn chỉ cần đúng một thanh kiếm.”

“...........”

Chân Võ suy nghĩ một lát rồi quay sang nhìn Bạch Tiêu.

“Bạch Tiêu.”

“Vâng thưa ân công.”

“Gia tộc của ngươi có thanh kiếm nào không?”

“Nếu là kiếm thì..............”

Bạch Tiêu bắt đầu nhớ lại.

Bạch Gia Trang là một thế gia có lịch sử lâu đời.

“Thử suy nghĩ cho kĩ xem. Tên khốn Mộc Nhân Kiếm, có lẽ chúng nằm trong một tổ chức mà ta biết. Không có lý nào chúng lại bỏ chạy được. Chắc chắn chúng đang nhắm đến một vật gì đó.”

Một thanh kiếm của một thế gia sử dụng đao kiếm đáng để ai đó nhắm đến.....ơ? Lẽ nào?

Một suy nghĩ xẹt qua đầu Bạch Tiêu trong chốc lát.

Có một thứ giống như vậy. Một thứ được truyền lại cho Trang chủ Bạch Gia Trang, bởi vì bản thân Bạch Tiêu đã rời đi nên nó được truyền lại cho Bạch Nữ Liên.

Và.

“Không lẽ? Ngươi nghĩ bọn chúng có ý định tới bổn gia sao?”

Mắt của Bạch Tiêu trợn ngược lên.

“Mặc dù đây chỉ là phỏng đoán của tiểu nhân nhưng có lẽ đúng là như vậy?”

“Chuyện này!”

Bạch Tiêu nhăn mặt.

Lời của Lão Doanh Toản cũng phát ra từ phía sau.

Tên Mộc Nhân Kiếm là một cao thủ mạnh đến mức cả những thủ lĩnh của Bá Lực Đường cũng phải quỳ gối trước hắn.

Và trước khi bọn họ đến Bá Lực Đường thì Chân Võ đã cảnh cáo Bạch Gia Trang không được manh động.

Thế nhưng hắn vẫn thấy có gì đó bất an.

“Chết tiệt!”

Bạch Tiêu không đợi sự cho phép của Chân Võ, hắn dẫm mạnh xuống mặt đất rồi lao đi.

Hắn rất lo cho gia tộc, và cũng lo cho muội muội của hắn nữa.

“Hừ, xem tính cách của tên đó kìa.”

Trong chốc lát bóng dáng của Bạch Tiêu đã xa dần, Chân Võ tặc lưỡi rồi đứng dậy.

“Này, Lão Doanh Toản.”

“Vâng! Đại nhân!”

“Ngươi có chắc là ngươi không có quan hệ gì với bọn chúng không?”

“Vâng! Tiểu nhân không nói dối lấy một lời đâu ạ.”

“Được lắm. Vậy ngươi hãy giải tán toàn bộ binh lực đi.”

“.............Sao ạ.”

“Đừng bắt ta phải nói 2 lần. Cứ nghĩ đến việc mấy tên khốn lấy danh nghĩa của Thiên Tà Phái đi gây chiến tranh lung tung là ta đã muốn ngắt đầu chúng rồi.”

Trước lời nói lạnh lùng và có phần uy hiếp của Chân Võ, khuôn mặt của Lão Doanh Toản dần trở nên trắng bệch.

“Tiểu, tiểu nhân hiểu rồi.”

“Và cho đến khi ta cho gọi, không một tên nào ở đây được phép manh động đâu đấy. Rõ chưa hả?”

“Vâng!”

“Tốt lắm.”

Chân Võ gật nhẹ đầu rồi rời khỏi chỗ của hắn.

Bá Lực Đường và Bạch Gia Trang.

Ta không quan tâm ai sẽ trở thành chủ nhân của Quế Lâm. Nhưng Bá Lực Đường trở thành chủ nhân thì tất nhiên vẫn tốt hơn.

Ta cũng không quan tâm gã Mộc Nhân Kiếm đang nhắm tới thứ gì.

Việc quan trọng ở đây chính là lão già ở Vô Nguyệt Lâu và Mộc Nhân Kiếm chắc chắn có quan hệ.

“Lần này ta nhất định phải bắt được hắn và tra hỏi mới được.”

Chân Võ lao mình bay đi cùng với ánh mắt ánh lên tia sát khí.

***

“Hự!”

 Tiếng kêu của Bạch Nữ Liên phát ra, cùng lúc đó nàng cũng bị đẩy lui lại.

Nàng vội vàng nắm lấy đao của mình và hướng đến kẻ vừa mới tấn công.

Chúng tìm đến sau khi hầu hết các võ giả của Bạch Gia Trang đã rời đi.

Như thể chúng đã đợi sẵn từ trước đó.

Trong khi Bạch Nữ Liên đang chiến đấu với tên thủ lĩnh của những kẻ đeo mặt nạ thì năm người đi theo sau hắn đã ngăn chặn các võ giả của Bạch Gia Trang lại.

Keng! Keng! Keng!

“Á hự!”

Máu tuôn ra và tiếng thét thì vang lên từ tứ phía.

Mặc dù chỉ với 5 người nhưng dưới kiếm của chúng, hàng chục võ giả của Bạch Gia Trang đã phải mất mạng như thể đây là một vụ thảm sát.

Bạch Nữ Liên cau mày, nàng hướng đến phía tên thủ lĩnh đeo mặt nạ đang chặn ngay trước mặt.

Mặc dù đã giao đấu với nhau cả chục chiêu thức, nhưng khác với Bạch Nữ Liên, khí tức của hắn vẫn ổn định không có dấu hiệu gì là bất ổn.

“Các ngươi là quân ám sát được Bá Lực Đường phái tới sao?”

“...........”

Trước câu hỏi của Bạch Nữ Liên, gã đeo mặt nạ nhìn nàng chằm chằm và cất lời.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

“Hãy giao Vô Huyệt ra đây. Nếu không thì ta sẽ lấy mạng của ngươi.”

“.........?”

Vô Huyệt? Đó là thứ gì?

Trước ánh mắt khó hiểu của Bạch Nữ Liên, gã đeo mặt nạ chỉ tay.

Ánh mắt của Bạch Nữ Liên ấy hướng về phía cổ của mình theo ngón tay chỉ của gã đeo mặt nạ.

Leng keng.

Một thanh Tiểu Kiếm (小劍) lộ ra bên ngoài y phục của nàng.

Đây chính là thứ được truyền lại đời đời cho Trang chủ Bạch Gia Trang.

Thứ trông giống một thanh kiếm bằng bạc này chính là tín vật cho người đảm nhận chức Trang chủ Bạch Gia Trang. Dù có dùng sức mạnh truyền vào như thế nào đi chăng nữa thì nó vẫn không khác gì một thứ vật dụng trang trí vỏ kiếm cả

Nhưng tại sao chúng lại tấn công chỉ vì một thứ như thế này? Liệu nó có bí mật gì chăng?

Mặc dù không biết sự việc là như thế nào nhưng trong tình huống nguy cấp, Bạch Nữ Liên chỉ có thể nghĩ như vậy.

Nhưng dù là gì đi nữa thì cũng không quan trọng.

Chắc chắn chúng tìm đến đây với ý đồ xấu.

Số lượng võ giả còn lại ở Bạch Gia Trang là 50 người.

Chỉ với 6 người bọn chúng mà có thể áp đảo một số lượng lớn võ giả như vậy, mặc dù chúng thực sự đều là những kẻ có võ công cao cường nhưng Bạch Gia Trang tuyệt đối sẽ không giao ra bất cứ thứ gì cho những kẻ lợi dụng lúc sương đêm rơi xuống mà tấn công như thế này.

Đó là lòng tự trọng của Bạch Gia Trang – một thế gia dù cho được biết đến như hữu danh vô thực ở Quế Lâm nhưng vẫn không chịu lùi bước trong một thời gian dài, và là trách nhiệm của Bạch Nữ Liên – Trang chủ đương nhiệm của Bạch Gia Trang.

Roẹt roẹt roẹt roẹt.

Khi Bạch Nữ Liên vừa vận khí, đao khí đã bùng lên trên đao của nàng, những vòng tròn ở giữa lưỡi đao va vào nhau tạo ra một khung cảnh đầy gió và tiếng kim loại trong trẻo.

“Ngươi không thể lấy được thứ gì từ Bạch Gia Trang đâu.”

“.........”

Gã đeo mặt nạ đứng nhìn Bạch Nữ Liên đang vận đao khí và nhìn hắn một cách giận dữ.

Thanh tiểu kiếm ở trên cổ của nàng ta, Vô Huyệt. Hắn đang nhắm đến nó. Hắn và thuộc hạ đã rời khỏi Bá Lực Đường và bắt đầu chờ cuộc chiến xảy ra ở một nơi gần Bạch Gia Trang. Bởi vì dù chúng có xuất sắc đến mức nào đi chăng nữa thì việc nhắm đến một nhân vật là thủ lĩnh của một thế gia cũng là một việc khó có thể đảm bảo là sẽ nắm chắc phần thắng.

Nhưng đột nhiên lại có một nhân vật tìm đến Bá Lực Đường.

Là vị cao thủ lúc ban ngày.

Một lát sau thì những võ giả của Bạch Gia Trang bắt đầu giảm dần đi. Hướng bọn họ nhắm tới là Bá Lực Đường. Vì vậy bọn chúng có ý định sẽ tấn công trước khi cuộc chiến bắt đầu.

Đã vậy trong số những người kia lại không có Bạch Nữ Liên.

Đây là một cơ hội vô cùng quý giá. Bởi vì mọi việc diễn ra quá thuận lợi.

Bọn chúng vượt qua tường rào xông vào nội viện. Khi vừa thấy Bạch Nữ Liên, chúng đã tấn công ngay lập tức. Vẫn còn lại 50 võ giả nhưng với các thủ hạ của hắn thì dư sức.

Mục tiêu của hắn hiện giờ là cướp được mục tiêu và không để tiêu tốn thời gian thêm nữa.

“Thế thì cũng không còn cách nào khác. Đó là thứ ta nhất định phải có được. Ta không còn cách nào khác là phải lấy mạng ngươi thôi.”

“..............!”

Bóng dáng của tên đeo mặt nạ đột nhiên mờ đi, và sau đó Bạch Nữ Liên cảm nhận được một luồng khí tức lạnh lẽo từ phía bên trái.

Bạch Nữ Liên ngay lập tức vung cánh tay thành hình tròn lên phía trên đầu.

Kenggggg!

Đao khí phụt ra từ phía cuối thanh đao bao quanh nàng như xoắn ốc và vang lên tiếng kim loại va chạm.

Cùng lúc đó, lợi dụng kẽ hở của đao khí, một thanh kiếm sắc bén lao đến và đâm vào ngực nàng.

Nó nuốt chửng cơn gió và sượt qua phần eo, kiếm kích đã xé áo và cắt qua da nàng.

“Hự!”

Với một tiếng rên nhỏ, Bạch Nữ Liên đạp một chân ra sau dựng thẳng người dậy và nhanh chóng vung đao.

Keng!

Nàng gạt thanh kiếm ra và cố gắng tìm kiếm tên thủ lĩnh đeo mặt nạ để tung đòn tấn công một lần nữa,

“Hự!”

Đột nhiên một cơn đau ở mạn sườn truyền đến.

Cú đấm của gã đeo mặt nạ.

Cảm giác như hơi thở bị nghẹn lại.

Tuy nhiên đúng lúc Bạch Nữ Liên dừng lại thì 5 kiếm kích bắt đầu bắn lên ngay bên trên đầu của nàng như thể muốn chém cơ thể của nàng thành từng khúc.

Bạch Nữ Liên cắn môi dưới nén cơn đau rồi cố gắng hết sức nắm lấy thanh đao.

Leng Keng! Leng Keng!

Những chiếc móc treo trên đao va chạm như điên và không khí thì nhanh chóng bị chém đứt.

Keng! Leng keng leng keng

Đao khí đang và thanh kiếm của gã đeo mặt nạ va mạnh vào nhau.

“...........!”

Bạch Nữ Liên muốn chặn lại nhưng không biết từ lúc nào phía dưới ngực của nàng đã trúng phải một chưởng.

Phụt!

Bạch Nữ Liên thổ huyết, bắn ra sau.

“Hự..........”

 Bạch Nữ Liên đâm thanh đao xuống mặt đất để giữ cơ thể thăng bằng.

Vì trúng một chưởng nên đôi môi xinh đẹp của nàng bê bết máu, và ngực nàng thì bị lộ ra thông qua những chỗ quần áo bị xẻ rách. Đó là một tình huống đáng xấu hổ đối với một người nữ nhân, nhưng Bạch Nữ Liên thậm chí không thèm che đi.

Giờ nàng không có thời gian để bận tâm những chuyện đó.

Gã đeo mặt nạ hạ kiếm hướng xuống đất. Trông hắn vẫn nguyên vẹn không có lấy một vết thương nào.

Mạnh quá.

Hắn là một cao thủ võ công cao cường đến mức một võ giả đã đạt đến cảnh giới đản khí như nàng cũng không thể sánh nổi.

Và cách hắn di chuyển cũng rất khó nắm bắt.

Kiếm của hắn được vung lên vô cùng tự nhiên. Thêm nữa, động tác của hắn còn nhanh và dứt khoát đến mức không thể dự đoán được là hắn sẽ xuất hiện từ đâu.

“Rốt cuộc ngươi........là ai?”

Bạch Nữ Liên hô hấp khó khăn, nàng vừa kiểm soát lại nội lực vừa nói.

Nàng đã cố gắng hết sức. Nàng phải dốc toàn lực tới mức quên luôn rằng nàng đang đứng trong một tình cảnh đáng xấu hổ với tư cách là một nữ nhân.

Tuy nhiên,

“Ngươi đang câu giờ đấy à?”

Nàng cảm thấy được sự chế giễu trong lời nói của gã đeo mặt nạ.

“Vô ích thôi!”

Rầmmm!

Gã đeo mặt nạ dẫm mạnh chân xuống đất và thu hẹp khoảng cách với Bạch Nữ Liên. Hắn dùng hết sức vung ngang thanh kiếm trong tay.

“Chết tiệt!”

Khuôn mặt của Bạch Nữ Liên co lại.

Đã quá trễ rồi.

Cơn đau ở vùng bụng vẫn chưa qua hết. Kiếm kích hắn vung ra quá nhanh để có thể né được, nó đang hướng đến cổ của nàng.

Đứng giữa ranh giới sinh và tử, nàng có cảm giác như thanh kiếm của địch đang đẩy mình xuống địa ngục.

Bạch Nữ Liên đã dùng hết sức lực nắm lấy thanh đao và vung mạnh, nhưng không có lý nào nàng lại không biết tốc độ của nàng chậm hơn thanh kiếm rất nhiều.

“Nữ Liên!”

Cùng lúc đó, một âm thanh vọng qua từ bức tường, có một thứ gì đó xuyên thủng không khí và bay tới.

Roẹt roẹt roẹt!

Trước khi Bạch Nữ Liên nhận ra chủ nhân của giọng nói quen thuộc này là ai thì có một bàn tay đã nhấn đầu của nàng xuống.

Keng keng keng

Thanh kiếm của gã đeo mặt nạ chém thành một đường cùng với tiếng kim loại nổ tung.

Uỳnhhhh!

Có một thứ gì đó bị cuốn lên trên không trung,

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! 

Có một thứ gì đó lạnh lùng cắt đứt không khí.

“..........?”

Khi những đường kẻ bạch sắc lộn xộn lấp đầy khoảng trống phía trước, gã đeo mặt nạ vội vàng lùi lại.

Bạch Nữ Liên nhìn chằm chằm vào tấm lưng lớn đang che chắn trước mặt mình.

“Đại.........ca?”

Đó là Bạch Tiêu – người đã cùng với vị ân nhân đi đến chỗ Bá Lực Đường.

Từ lúc nào mà huynh ấy đã quay về đây?

Trong một tình huống khó hiểu như thế này, Bạch Nữ Liên bày ra vẻ mặt ngơ ngác, còn Bạch Tiêu thì cởi áo ra đưa cho nàng mà không quay đầu lại.

“Gió đêm lạnh lắm. Muội mặc vào đi.”

“..........”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Bạch Nữ Liên không nói gì, chỉ nhìn vào chiếc áo trên tay Bạch Tiêu.

Và phần thân trên của hắn đã lộ rõ.

Mặc dù cơ thể của hắn có vẻ không linh hoạt nhưng nó có rất nhiều cơ bắp.

Và trên cơ thể đó có rất nhiều vết sẹo, dấu vết của những vết thương không được điều trị đúng cách khiến cho người ta cảm thấy ghê tởm. Những vết cắt và thủng trên cơ thể của hắn dù không cần đếm thử cũng biết nó phải rất nhiều.

Không thể tưởng tượng nổi đây lại là cơ thể của một kẻ sống một đời an nhàn chỉ thái thịt thú để nhắm với rượụ.

“A.........”

Dáng vẻ của hắn giống với một kẻ chiến đấu ngoài trận mạc nhiều hơn, nó giống như những vết tích mà khoảng thời gian chục năm qua đã để lại trên cơ thể hắn.

Chính vì thế mà trên người huynh ấy mới có thứ sát khí tà ác đó sao?

“Mặc vào đi. Tên này mạnh lắm, chúng ta không có nhiều thời gian đâu.”

Soạt.

Bạch Tiêu ném chiếc áo về phía Bạch Nữ Liên đang ngơ ra nhìn hắn rồi ngay lập tức hướng về phía gã đeo mặt nạ.

 

 

 

 

 


 

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương